Ta Từ Mỹ Nhân Mổ Lợn Trở Thành Hầu Phu Nhân - Chương 202:

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:43:25
Lượt xem: 393

Phàn Tiểu Linh không nhớ rốt cuộc mình là ngất đi hay vì mệt mà ngủ thiếp đi, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy có một cơn mưa nóng ẩm dính chặt lấy mình, cho dù trong mộng có chạy bao nhiêu cũng không thoát được.

Cuối cùng sau khi tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy trời đã sáng tỏ, bên ngoài còn có thể mơ hồ nghe được tiếng trò chuyện.

"...Lý gia nhất định sẽ chó cùng rứt giậu, những gì Ngụy Nghiêm chuẩn bị hậu chiêu cũng sẽ không đơn giản như thế, thông tri đến cho Công Tôn bên kia có thể lên đường."

"Thuộc hạ tuân mệnh."

Tiếp theo là tiếng bước chân rời đi và tiếng đóng mở cửa phòng cót két.

Khi Tạ Chinh trở lại phòng trong, nhìn thấy Phàn Tiểu Linh đã ôm chăn ngồi dậy, mặt mày vốn đóng băng lại tràn ra một tia mềm mại, hắn đi tới ngồi xuống bên giường, đưa tay vén những sợi tóc xanh rối loạn của nàng ra phía sau tai, động tác thân mật rất tự nhiên: "Đã tỉnh rồi? Vẫn còn sớm, sao không ngủ thêm một lát?"

Đêm qua gió tuyết không ngừng, hôm nay bên ngoài tuyết đã tích tụ dày đến hai ngón tay, trong phòng có đốt địa long, ngược lại không hề cảm thấy lạnh chút nào.

Khi Phàn Tiểu Linh ngồi dậy, nàng mới phát hiện trên người mình mặc một kiện áo trong không vừa người, cổ áo quá rộng và cứ trượt xuống vai nàng.

Nàng liếc nhìn, từ bả vai đến hai cánh tay đều có dấu vết, vô cùng thê thảm...

Kí ức hỗn loạn đêm qua ùa về, nàng lặng lẽ kéo cổ áo lại, sau khi Tạ Chinh vào phòng, nàng đánh giá hai mắt của hắn, câu đầu tiên hỏi chính là: "Huynh không sao chứ?"

Bàn tay giúp nàng vén tóc của Tạ Chinh vẫn đang áp vào tai dán vào cổ tuyết trắng của nàng, nghe vậy thì một đôi mắt đen lặng lẽ nhìn nàng một lúc, đột nhiên chế trụ lấy gáy của nàng kéo lại gần, hôn lên môi nàng hai cái, mới thấp giọng nói: “Vì sao nàng lại khiến mình chịu khổ như thế?"

Phàn Tiểu Linh bình tĩnh nhìn hắn bằng đôi mắt đen trắng rõ ràng: "Tối hôm qua huynh chịu đựng đến thổ huyết..."

Tạ Chinh tựa hồ rất thích đụng chạm nàng, đầu ngón tay xoa gáy nàng, hỏi: "Nếu như ta không có thổ huyết, nàng còn có thể cưng chiều ta như vậy không?"

Cuối cùng mất đi ý thức trải qua quá mất mặt, Phàn Tiểu Linh cảm thấy chính mình thể lực kém cỏi là sỉ nhục, vì vậy xấu hổ cúi đầu chuyển đề tài: "Ta có chút đói bụng."

Thấy nàng như vậy, đôi mắt phượng của Tạ Chinh thoáng hiện vẻ ảm đạm, nói: “Phòng bếp vẫn luôn chuẩn bị sẵn đồ ăn, ta sai người chuyển qua.”

Phàn Tiểu Linh gật đầu, Tạ Chinh cũng không đi ra ngoài, mà là ngồi xổm ở trước giường, nắm lấy tay nàng kéo lên môi hôn một chút, thần sắc vô cùng nghiêm túc nói: “Cứ để nàng như vậy mà đi theo ta, cuối cùng là ta khiến nàng thiệt thòi. Khi mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ cho nàng một đại hôn có một không hai trên đời."

Bất kể nói Phàn Tiểu Linh có tâm lớn cũng được, đã trải qua nhiều chuyện như vậy nàng thật cũng không quan tâm nhiều đến lễ tiết thế tục, Tạ Chinh đã từng hứa hẹn những điều này với nàng, kỳ thật nàng cũng không để ý quá nhiều.

Nhưng khi hắn trịnh trọng nói những lời này với nàng, tâm của nàng vẫn như được quăng một hòn đá nhỏ nổi lên từng vòng gợn sóng.

Cảm giác được trân trọng và yêu thương này, khiến nàng cảm thấy cho dù con đường phía trước là núi đao biển lửa, nàng cũng không ngại cùng người trước mặt đi tiếp.

Vì vậy nàng ôm đầu Tạ Chinh, cúi người hôn lên trán hắn một cái, mặt ửng hồng nhưng ánh mắt trong veo óng ánh: “Huynh không thiệt thòi ta, ta sẽ gả cho Tạ Chinh, bất quá Ngôn Chính phải ở rể cho ta."

Thấy Tạ Chinh không lên tiếng, nàng đỏ mặt lườm hắn: “Chúng ta còn chưa có hòa ly đâu, trừ phi huynh không muốn nhận nợ.”

Tạ Chinh nắm chặt cổ tay nàng, một lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi nàng: “Nàng còn đau không?”

Phàn Tiểu Linh đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng khi nàng ý thức được Tạ Chinh đang hỏi cái gì, vành tai đỏ lên, nàng buồn bực tới mức trực tiếp đánh một quyền: "Cút ngay!"

Tạ Chinh bị đ.ấ.m cũng không tức giận, hắn ngăn tay của nàng lại, ấn nàng vào trong đệm chăn hôn thật mạnh một hồi, sau đó nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của nàng đưa lên môi hôn, khóe mắt lông mày hắn không nhịn được cười ý cười và vui vẻ: "Ăn cơm xong thì nàng ngủ thêm một lát, ta đi thu xếp một số việc rồi nhanh chóng kết thúc, lát nữa sẽ đưa nàng trở về Tiến Tấu viện."

Phàn Tiểu Linh thậm chí còn chưa thở được đều đặn, khi nghe thấy hắn nói muốn đi thu xếp cái gì, lúc này mới nhớ khi nàng vừa tỉnh dậy đã nghe được cuộc trò chuyện ở bên ngoài.

Nàng hỏi: “Lý gia có chuyện gì sao?”

Khóe môi Tạ Chinh cười cực kỳ lạnh lùng: "Bị Ngụy Nghiêm bày kế thôi."

"Mưu sĩ do Lý gia an bài để xác nhận Ngụy Nghiêm cấu kết với phản tặc kia vốn là người của Ngụy Nghiêm, tại buổi thẩm vấn cuối cùng lại đột nhiên phản cung, nói tất cả đều do Lý gia sai sử cho hắn làm, thậm chí còn đưa ra bằng chứng phạm tội về thư từ qua lại."

Mặt mũi của Phàn Tiểu Linh đều tràn đầy kinh ngạc, nàng đương nhiên biết lần trước sau khi bọn nàng kinh động cướp ngục, Đại Lý Tự bây giờ phòng thủ nghiêm mật như thế nào.

Lúc đầu, Lý Thái phó nghĩ rằng chính Ngụy Nghiêm muốn g.i.ế.c nhân chứng, bởi vì trong Đại Lý Tự có người của Ngụy Nghiêm, Lý gia chỉ chiếm được một phần Hình bộ, Lý Thái phó cũng sợ Ngụy Nghiêm tiếp tục cướp g.i.ế.c nhân chứng, còn dốc sức thúc đẩy nhân mã của Ngự sử đài cũng vào Đại Lý Tự, từ điều trọng binh của quân ngũ thành ti trấn giữ Đại Lý Tự.

Bây giờ tên mưu sĩ kia phản cung, có thể nói là những gì Lý thái phó đã làm trước đó là tự dời đá đập lên chân của mình.

Nàng nói: “Vừa rồi huynh có nói là sợ Lý gia chó cùng rứt giậu, nguyên nhân là vì chuyện này?”

Tạ Chinh gật đầu nói: “Tối hôm qua Tạ Tam dẫn người đến Đại Lý Tự cướp người, vừa vặn nhìn thấy người của Lý gia đánh lạc hướng thủ vệ của quân ngũ thành ti, ý đồ muốn ra tay với mưu sĩ kia, đánh bậy đánh bạ phá hủy được kế hoạch của Lý gia, nếu g.i.ế.c người hủy chứng cứ đều không thành, tiếp đến cũng chỉ có thể liều đến cá c.h.ế.t lưới rách."

Phàn Tiểu Linh rất chấn kinh: "Lòng dạ của Ngụy Nghiêm không khỏi quá sâu đi."

Nàng cau mày nói: "Ngay từ đầu ông ta đã biết Lý gia bày mưu cho mình, cố ý để lại 'tay cầm' ở lại chỗ Tề Mân để dẫn dụ Lý gia mắc câu."

Lông mi của Tạ Chinh có chút âm trầm, đôi mắt dài hơi rũ xuống, ngữ khí lạnh lùng châm chọc: "Ông ta không phải vẫn luôn không từ bất cứ thủ đoạn nào sao?"

Phàn Tiểu Linh nắm chặt lấy tay hắn, nói: "Người của huynh cũng đã cướp được lão quản gia trong phủ Trường Tín vương ra, từ trong miệng ông ta không chừng có thể hỏi ra được hoạt động gì đó của Trường Tín vương, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, rồi chúng ta cũng sẽ tìm ra được chứng cứ định tội ông ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-tu-my-nhan-mo-lon-tro-thanh-hau-phu-nhan/chuong-202.html.]

Tạ Chinh nhìn nàng dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, sự mơ hồ và địch ý quẩn quanh trong n.g.ự.c cũng tiêu tán đi mấy phần, nhàn nhạt đáp một tiếng "Được".

-

Sau khi dùng bữa xong, Phàn Tiểu Linh cũng không nhàn rỗi, nàng cùng Tạ Chinh đi đến tư lao trong Tạ phủ để thẩm vấn quản gia Tùy phủ kia.

Lúc đầu quản gia cũng rất cứng miệng, hỏi cái gì ông ta cũng không chịu nói, chỉ một mực giả ngây giả dại.

Sau đó, Tạ Chinh sai người đưa Triệu Tuân và đôi mẫu tử kia tới, ông ta thấy giả ngây giả dại cũng không có tác dụng gì nữa, cho dù có dùng tôn tử để uy hiếp, ông ta sống c.h.ế.t cũng không chịu mở miệng nữa.

Tạ Chinh đã sai người dụng hình, nhưng lão nhân kia nhìn như gần đất xa trời lại ngoan cố đến mức thà cắn lưỡi tự sát chứ không chịu khai ra, Phàn Tiểu Linh thật sự ngạc nhiên trước trình độ trung thành của ông ta đối với Trường Tín vương.

Tạ Chinh cũng tinh tường chú ý điểm này, thân thể của lão nhân này yếu ớt, nếu lại dụng hình, sợ là người phải để lại trong lao ngục này, cho nên hắn liền bắt đầu chuyển sang hướng tấn công nội tâm.

Ánh lửa trong chậu than chiếu sáng toàn bộ địa lao lạnh lẽo, Tạ Chinh ngồi trên ghế bành, nhận lấy trà nóng do thân binh bên cạnh đưa tới, dùng nắp không nhanh không chậm chà xát hai lần, rất thản nhiên nói: "Nhi tử của ngươi đã ở trên công đường bị đánh trượng đến chết, nhưng bản hầu lại không thích trên tay dính m.á.u của trẻ nhỏ, bất quá tính kiên nhẫn của bản hầu cũng có giới hạn, nếu như ngươi lại không biết điều như vậy, người ở bên cạnh bản hầu, từng người đều là một tay giỏi lăng trì, nếu phải xẻo từng miếng thịt trên người tôn tử ngươi cho chó ăn, bản hầu có thể cam đoan, khi xẻo đến tạng phủ, nó vẫn có thể còn sống mà khóc gọi ngươi một tiếng gia gia."

Nói xong, hắn ngước mắt lên, hờ hững nhìn lão nhân đối diện trong làn sương bốc lên từ chén trà.

Khi nữ nhân ôm đứa trẻ nghe được lời mô tả của Tạ Chinh, đã bị dọa đến mức hai mắt trợn tròn mà hôn mê bất tỉnh, chỉ còn đứa trẻ trên người nàng ta vẫn còn khóc gọi “A nương” và “A gia”, tựa như tiếng kêu non nớt của cừu non sắp bị đưa đi làm thịt, khiến lòng người vô thức thắt lại.

Phàn Tiểu Linh biết muốn tấn công lớp phòng ngự nội tâm của lão nhân kia không thể thiếu sự uy h.i.ế.p như vậy, vì vậy nàng ép mình ngồi một bên trên ghế bành, lạnh lùng quan sát.

Lão nhân kia nhìn thấy tôn tử của mình một bên nằm rạp trên mặt đất khóc lóc, một bên cố lay động mẫu thân, cũng đau lòng đến nước mắt tuôn đầy mặt, nhưng trong miệng chỉ nói: “Là a gia có lỗi với cháu, a gia có lỗi với cháu, nhưng a gia không có cách nào khác…”

Tạ Chinh không kiên nhẫn nheo lại đôi mắt dài, gọi: "Thập Nhất."

Tạ Thập Nhất ra hiệu cho bên ngoài, rất nhanh đã có mấy hạ nhân đi vào dẫn theo mấy con ch.ó sói hung dữ đang chảy nước miếng, những con ch.ó sói kia nhìn thấy đứa trẻ bên trong thì liền bắt đầu sủa ầm ĩ, dọa đứa trẻ sợ hãi kêu khóc lớn.

Lão nhân sau khi bị tra tấn cả người đều loang lổ vết máu, đáy mắt đều là nước mắt đục ngầu, cúi đầu trước mặt Tạ Chinh: “Trẻ con vô tội, hay cho đứa trẻ kia một cái c.h.ế.t thống khoái, vương gia đối với lão ân trọng như núi, không có vương gia, sớm đã không có một nhà lớn nhỏ của lão, mấy chục năm này đều là do lão mượn từ Diêm vương, lão đã thề sẽ không thể phản lại vương gia a!"

Con chó săn trong tay thị vệ dắt lại cơ hồ sắp cắn đến đứa trẻ, lão nhân ngoại trừ khóc lóc cúi đầu xin cho đứa nhỏ một cái c.h.ế.t thống khoái, vẫn không chịu nhả ra nửa câu.

Phàn Tiểu Linh nhìn Tạ Chinh, Tạ Chinh làm một cử chỉ, thị vệ kia liền kéo chó sói đang cố gắng nhào lên phía trước lui ra ngoài.

Phàn Tiểu Linh nói với lão nhân: "Ông trung thành với Tùy gia không hai lòng? Nhưng có thể bây giờ người ông trung thành không phải là hậu nhân của Tùy gia thì sao? Ông không cần giả ngây giả dại với ta, người c.h.ế.t ở Tế châu kia không phải là Tùy Nguyên Hoài thật sự, nếu không ông cũng không để cho tức tử và tôn tử của mình giả trang thành mẫu tử thiếp thất của hắn."

Lão nhân kia ngừng khóc, nhìn chằm chằm Phàn Tiểu Linh: "Câu trước của ngươi chính là có ý gì?"

Phàn Tiểu Linh nhìn Tạ Chinh một chút, rồi nói với lão nhân: "Chính là có ý ly miêu hoán thái tử. Trận đại hỏa ở Đông Cung mười bảy năm trước, mẫu tử Trường Tín vương phi cũng được mời đến Đông Cung, người c.h.ế.t bên trong trận đại hỏa kia mới là Tùy Nguyên Hoài, còn người bị thiêu hủy dung mạo chính là Hoàng trưởng tôn, đây vốn chính là kế ve sầu thoát xác."

Thần sắc của lão nhân vô cùng kinh hoảng, tựa hồ không thể tin được, cứ lặp đi lặp lại: "Làm sao có thể... Làm sao có thể..."

Phàn Tiểu Linh tiếp tục nói: "Tiểu Trường Tín vương phi và Tùy Nguyên Thanh cũng đã c.h.ế.t dưới tay hắn."

Thân hình của lão nhân khom xuống, nhưng trong mắt chợt lộ ra vẻ hung ác: "Vương phi không phải là che chở cho đại công tử mới tự vẫn sao? Về phần thế tử, chính là c.h.ế.t trong tay các ngươi! Các ngươi đừng hòng dùng những lời nói dối này để lừa lão, lão sẽ không bị mắc lừa!"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Triệu Tuân đúng lúc lên: "Ta có thể làm chứng, người kia xác thật không phải là đại công tử của phủ Trường Tín vương các ngươi."

Lão nhân hung hăng trực tiếp nhổ vào mặt hắn ta: "Lời nói của kẻ phản bội thật không thể tin được!"

Sự cố chấp này của lão nhân, thật sự khiến cho Phàn Tiểu Linh có chút đau đầu.

Sau khi ở trong địa lao một lúc lâu, Phàn Tiểu Linh và Tạ Chinh mới ra ngoài thông khí, đá lớp tuyết đọng trên mặt đất, thở dài: “Là người xương cứng rồi, không cạy được miệng ông ta thì phải làm sao đây? "

Lúc đầu, nàng còn nghi hoặc vì sao Tạ Chinh không nói với lão nhân kia rằng Tùy Nguyên Hoài là một kẻ giả mạo, lại trực tiếp dùng đứa trẻ để uy hiếp.

Qua một trận này mới biết được, đối với một người cứng đầu quyết ý như vậy, lại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu không có bằng chứng thiết thực, sẽ không thể thuyết phục nổi.

Bầu trời lại có tuyết rơi, tình cảnh vô cùng u ám.

Tuyết vụn rơi xuống tóc Phàn Tiểu Linh, khi Tạ Chinh giơ tay giúp nàng phủi nhẹ, hắn cụp mắt nhìn nàng nói: “Ta muốn mượn Hoàng trọng tôn làm một vở kịch, nàng có đồng ý không?"

Phàn Tiểu Linh do dự một lúc, sau đó gật đầu: "Chỉ cần không làm tổn thương Bảo Nhi, ta sẽ đi khuyên Bảo Nhi phối hợp."

Lão nhân kia trung thành với Tùy gia có thể không để ý đến tính mạng của tôn tử mình, nhưng nhất định không coi thường sự an nguy của Du Bảo Nhi.

Để cạy miệng ông ta ra, xem ra chỉ còn cách dựa vào Bảo Nhi.

-

Xế chiều ngày hôm đó, Phàn Tiểu Linh lén lút trở về Tiến Tấu viện đón Du Bảo Nhi, cả ngày Trường Ninh không gặp được nàng, thấy nàng trở về chỉ đưa Du Bảo Nhi ra ngoài cũng không mang theo bé, lúc này mới ủy khuất rơi hạt đậu vàng.

Phàn Tiểu Linh bất đắc dĩ nói hết lời cũng không thể khuyên được Trường Ninh, nghĩ rằng trong phủ của Tạ Chinh cũng an toàn, cho nên dẫn Trường Ninh đi cùng cũng không có vấn đề gì, vì vậy sau khi thông báo cho Triệu đại nương một tiếng, liền lấy cớ dẫn hai đứa trẻ ra ngoài chơi, mang theo bọn nhỏ rời khỏi Tiến Tấu viện.

Thật tình không biết được, chính hành động trời xui đất khiến này đã cứu được hai đứa trẻ thoát khỏi một trận tai họa.

Bình luận

13 bình luận

  • Từ chương 128 đến 142 phải load nhiều lần mới hiện nội dung, mà toàn mất đoạn hông à, đọc không đã gì hết bạn ơi

    Gia 1 tuần trước · Trả lời

  • Bạn ơi chương 217 bị trùng nội dung với chương 216

    Bờ Lue 3 tuần trước · Trả lời

  • Bạn ơi sao web mất chỗ bật nền tối rồi

    죽음의 토끼 4 tuần trước · Trả lời

  • Truyện bị lỗi gì rồi bạn dịch ơi, không đọc đc nội dung chap nữa :((((

    Bờ Lue 4 tuần trước · Trả lời

  • Tiếc ghê không có ngoại truyện về trưởng công chúa. Với Ninh Ninh sau này làm hoàng hậu..cho 2 vk ck từ quan về mổ lợn tiếp

    Anhhong 1 tháng trước · Trả lời

  • Bạn ơi chương 217 lỗi ko có nội dung

    Diepnhuocvan 1 tháng trước · Trả lời

  • Bạn ơi chương 203 trống, không có nội dung

    SUN 1 tháng trước · Trả lời

  • Truyện hay, dịch siêu hay, cảm ơn team dịch nhiều lắm

    YenHoa 1 tháng trước · Trả lời

  • Bạn ơi chương 218 trống, không có nội dung

    YenHoa 1 tháng trước · Trả lời

Loading...