Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ta Thực Sự Lười Không Muốn Chạy - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-21 09:35:51
Lượt xem: 7,424

Chương 7

 

Bắt đầu từ đây, Tề Nghiên cứ đến nữa đêm lại bắt đầu mò đến tẩm điện của ta, ôm ta ngủ.

 

Theo hắn nói, hắn tại Người hắn ngủ không an ổn, chỉ có thể ở nơi này của ta mới có thể ngủ ngon, đại khái là do sờ thịt mềm ở bên hông ta rất thoải mái.

 

Ta: “…”

 

Tuy rằng cuối cùng cũng ngủ được, nhưng hắn mỗi ngày vẫn chỉ có thể ngủ đến nửa đêm, dẫn tới tinh thần càng thêm không tốt. Tiểu Thúy thường đến kề tai nói nhỏ với ta: “Nương nương, nghe nói bệ hạ dạo này mắt thâm đen, có phải là do túng dục quá độ không?”

 

Ta nghĩ tới việc buổi tối hắn ôm chặt ta lại còn bảo ta béo, nên cố ý nói: “Có khả năng đi.”

 

Đêm đó Tề Nghiên tới rất sớm, từ cuối giường bò lên, một tay nắm chặt cổ chân ta, một tay chống ở eo ta, thong thả nói: “Trẫm túng dục quá độ?”

 

Hắn biết cũng là bình thường, hậu cung tất cả đều là tai mắt của hắn. Ta từ khi tiến cung, nhất cử nhất động của ta hắn đều biết, ta cũng rõ rằng hắn biết, mà cũng lười để ý.

 

Nhưng ta lập tức cảm thấy có chút nguy hiểm, mùa hè nóng bức, ta ăn mặc rất ít. Hắn mang theo ngón tay lạnh vuốt ve cổ chân ta, một đường hướng lên trên, qua cẳng chân, đùi, đến bên hông, rồi ngừng lại.

 

Ta chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ phía dưới lan tỏa đến bụng, thực không thể thích ứng, thanh âm run rẩy: “Bệ hạ, thần thiếp chỉ là nói giỡn với Tiểu Thúy mà thôi.”

 

Đêm nay hắn có chút kỳ lạ, giọng nói thanh lãnh thường ngày nay lại mang theo chút ngọt ngào cùng khàn khàn: “Vậy trẫm hỏi nàng, trẫm có túng dục quá độ không?”

 

Tay hắn ở bên hông ta dần ấm lên, ta cảm giác hắn càng lúc càng tới gần, phát ra tín hiệu nguy hiểm trong đêm tối.

 

Ta nuốt nước miếng: “Bệ hạ hàng đêm đều triệu Thục phi, cũng không phải không thể……”

 

Dựa theo phụ hoàng của ta mà nói, một đêm lâm hạnh nhiều phi tử, cũng không phải không được……

 

“Ân Nhiêu.” Hắn cắn răng gọi ta một tiếng, lập tức vây khốn hai tay ta, thân mình nóng bỏng dán lên.

 

Mùa hè, thực sự có chút nóng.

 

Hắn cắn sau cổ ta, lạnh lùng nói: “Trẫm sẽ cho nàng thấy, những đêm trước trẫm đều làm cái gì.”

 

Bị bắt phải xem toàn bộ hành trình, ta cuối cùng chỉ có thể lau mồ hôi nói: “Bệ hạ, người thật sự vất vả……”

 

Hóa ra mỗi ngày cứ đến nửa đêm hắn đều như vậy… Tự lực cánh sinh.

 

Quần áo thấm ướt bị ném xuống dưới giường, giọng hắn còn mang theo tia khàn khàn: “Trong cung Thục phi có vấn đề.”

 

“A, thần thiếp có thể biết điều này sao?”

 

Ta làm bộ muốn che lỗ tai, lại bị hắn nắm lấy cổ tay, cảm giác còn có chút dính nhớp.

 

Lỗ tai im lặng nóng lên.

 

Buổi tối thị lực Tề Nghiên cũng rất tốt, giờ phút này hắn  cười khẽ, nhéo vành tai ta: “Nàng là Hoàng Hậu, việc trong cung, nàng tự nhiên phải biết.”

 

Vì tranh sủng mà dùng hương mê tình, loại thủ đoạn này trước kia ở trong cung của phụ hoàng ta cũng gặp qua, thậm chí còn ẩn dấu sâu hơn Lương Tri Ý. Tề Nghiên sớm đã phát hiện ra sự không thích hợp, nhưng vẫn tương kế tựu kế, giả vờ sủng hạnh Lương Tri Ý.

 

Tại sao hắn phải làm như vậy, ta tất nhiên không hỏi, cũng không đoán, rốt cuộc không ai ngại sống lâu.

 

Ta an tĩnh nghe xong tất cả, sau đó hỏi Tề Nghiên: “Kia bệ hạ, người còn muốn ngủ không?”

 

Thật sự đã muộn lắm rồi, ta rất muốn ngủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-thuc-su-luoi-khong-muon-chay/chuong-7.html.]

Tề Nghiên: “Ngủ đi…”

 

Chỉ là trước khi ngủ, hắn ở bên tai ta âm trầm nghiến răng.

 

Ta thật ra có thể ngủ, nhưng xét thấy hiện tại đã biết một ít chuyện không nên biết, giữ mạng là việc quan trọng, ta thò lại gần hôn hắn để trấn an cảm xúc của hắn.

 

Hắn tựa hồ sửng sốt, thì thầm cười, ôm chặt ta, lại lần nữa nói: “Ngủ đi.”

 

Sau chuyện này, hắn đến sớm hơn, cũng càng thêm không e dè.

 

Ta lúc mới đầu còn mặt đỏ tai nóng, đến sau này đã như có mắt không tròng, thậm chí còn lớn gan trêu chọc hắn: “Bệ hạ, kỳ thật theo lý thuyết, người mỗi ngày như thế… Cũng coi như túng dục quá độ.”

 

Vì thế vào một đêm nọ, Tề Nghiên coi ta như khối thịt mà cắn, làm hại ta ban ngày lại phải ngủ bù, ngay cả việc dọn dẹp cũng không đi xem.

 

Bên ngoài còn đang truyền rằng, Thục phi được sủng ái, đệ đệ của nàng ta đắc thế, hoàng thất Lương quốc thật may mắn vì còn tồn tại hai người hậu nhân này, còn có tính tranh đua. So với họ, Giang quốc từ sớm đã đầu hàng, thường xuyên bị người ta lấy ra so sánh với tỷ đệ nhà họ Lương, càng hiện ra rằng hai người họ có trí khí hơn.

 

Giang Ninh Dao nghe được những lời này, tức giận đến điểm tâm cũng ăn không vô, oán giận trước mặt ta: “Đầu hàng thì sao? Thần thiếp ăn cơm của nhà hắn chắc? Trước đây bá tánh Giang quốc sống rất khó khăn, cha thần thiếp và huynh trưởng của thần thiếp không tài giỏi, căn bản không thể quản lý tốt quốc gia, đầu hàng chẳng phải là bỏ gian tà theo chính nghĩa sao?”

 

Ta nhìn nàng đã gần như tức giận đến sắp phát điên, vội an ủi: “Bọn họ muốn nói gì thì cứ để họ nói, ngươi cũng biết, người nhàn rỗi không có chuyện gì liền thích nói linh tinh, điều này cũng không ảnh hưởng đến ngươi.”

 

Nàng vẫn tức giận bất bình, mắng một hồi lâu mới nguôi giận, rồi hỏi ta: “Ân Nhiêu, vậy người nghĩ gì về tương lai quê hương người?”

 

Ta hời hợt đáp: “Cứ thuận theo tự nhiên đi, ta nhọc lòng thì cũng đâu có ích gì?”

 

Ta không hỏi Tề Nghiên về quốc sự, nên không biết hắn có ý định thôn tính Ân quốc hay không.

 

Dù phụ hoàng muốn ta thuyết phục Tề Nghiên, nhưng ta đồng ý với ý kiến của Giang Ninh Dao. Dưới sự cai trị của phụ hoàng, bá tánh Ân quốc không được sống tốt, còn các huynh đệ của ta đa phần là kẻ vô dụng, nên tương lai của Ân quốc còn khá mờ mịt.

 

Nhưng ta cũng không ngốc đến mức xúi giục Tề Nghiên hiện tại đi nuốt chửng Ân quốc.

 

Vẫn là câu nói đó, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Ta tự nhận không có đủ khả năng, cũng không muốn dính vào những chuyện phiền toái này.

 

Mọi người có số phận riêng, ta là người nhát gan, tự nhiên chỉ có thể sống như kẻ nhát gan.

 

Chỉ cần còn sống là tốt rồi.

 

Khi còn ở cung điện hoang vắng của Ân quốc, ta biết rằng dù làm một kẻ vô dụng nhưng có thể sống yên ổn là tốt rồi.

 

Sống theo tôn chỉ này khiến ta không tiến lên chắn đao cho Tề Nghiên, mà người chắn đao là Lương Tri Ý.

 

Nàng ta bị đ.â.m vào bụng, ngã vào lòng Tề Nghiên, mặt tái nhợt, phun máu, trước khi ngất vẫn nói: “Bệ hạ không sao là tốt rồi...”

 

Thích khách bị bắt, Tề Nghiên nhìn Lương Tri Ý thất hồn lạc phách, thị vệ nhắc nhở mấy lần mới lạnh lùng ra lệnh: “Gi//ết.”

 

Mặt và áo hắn dính máu, quanh thân toát lên khí thế như từ địa ngục trở về.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ta dằn xuống cảm giác khác thường, bình tĩnh dời mắt, hỗ trợ xử lý việc kế tiếp.

 

Đêm đó, nghe nói Tề Nghiên ở Thính Vũ Hiên cả đêm, còn ta hiếm khi mất ngủ đến nửa đêm, ngủ không yên.

 

Ngày hôm sau, Đại Lý Tự điều tra ra việc ám sát Tề Nghiên là do người của Ân quốc. Tề Nghiên tức giận, lâm triều bàn bạc với các đại thần, muốn xuất binh chinh phạt Ân quốc.

 

Khi tin tức đến, Giang Ninh Dao vừa mang Giẻ Lau được ba tháng tuổi đến cho ta, nghe vậy lo lắng nhìn ta.

 

Ta mỉm cười với nàng, không nói gì, chuyên tâm chơi với Giẻ Lau.

 

Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, có lẽ đã sắp vào thu.

Loading...