Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Thấy Được Ngày C.h.ế.t Của Kẻ Bạc Tình - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-23 16:04:04
Lượt xem: 714

Chỉ nghe hắn nói tiếp: "Nguyệt nhi là một bất ngờ. Ban đầu, ta không biết nàng ấy là công chúa Tây Lương, chỉ nghĩ là dân thường ở biên cương. Nàng ấy rất giống nàng trước kia, phóng khoáng, hiền lành, lạc quan. Mỗi lần nhìn thấy nàng ấy, ta như nhìn thấy nàng ngày trước."

Ta nhìn chằm chằm vào hắn, như thể nghe một câu chuyện cười lớn.

"Vậy, chàng coi nàng ấy là ta ngày xưa, rồi yêu nàng ấy?"

Mạnh Trường Sách khẽ gật đầu.

Chưa bao giờ ta thất vọng như lúc này.

So với ban ngày khi biết hắn mang về một nữ nhân, ta còn thất vọng hơn.

Ta hít sâu một hơi, hỏi: "Chàng định sắp xếp nàng ấy thế nào?"

"Uyển Uyển, ta cũng không giấu nàng nữa, ta đã báo cáo với Đại tướng quân và Hoàng thượng. Hoàng thượng nói, thế gian này không còn nước Tây Lương, tất cả đều là con dân của triều ta."

Ý của câu này là, bây giờ tiểu công chúa Tây Lương và dân thường không khác gì nhau, vui thì ban cho danh phận, không vui thì không thừa nhận.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Khi nói điều này, giọng điệu của Mạnh Trường Sách đầy tự hào, quanh người bao phủ bởi cảm giác ưu việt*.

*Cảm giác ưu việt: là cảm giác tự cao, tự cho rằng mình vượt trội hơn người khác. Trong ngữ cảnh này, nó thể hiện sự tự hào và kiêu ngạo của Mạnh Trường Sách khi nói về việc công chúa Tây Lương giờ chỉ như dân thường trong triều đình của họ.

Lúc này, hắn trở nên xa lạ vô cùng.

Ta trầm tư, nói với hắn: "Chàng đi đi, ta tạm thời không muốn nhìn thấy chàng."

Mạnh Trường Sách tự cho là hiểu lòng người, nói: "Uyển Uyển, từ đầu đến cuối người ta yêu nhất vẫn là nàng. Ta biết, chuyện của Nguyệt nhi khiến nàng khó chịu, ta sẽ cho nàng thời gian để chấp nhận nàng ấy."

Sau khi rời khỏi chính viện, hắn lập tức đi tìm vị tiểu công chúa phiên bang kiêu kỳ kia.

Đêm đó, khu ấy không yên tĩnh chút nào, nghe nói gọi dâng trà nước tận ba lần.

Ta xử lý hết những món quà hắn từng tặng.

Vô dụng thì vứt đi, có giá trị thì vào tiệm cầm đồ.

Không định chuộc lại.

Ta và Mạnh Trường Sách là thanh mai trúc mã.

Cả kinh thành đều biết Mạnh Trường Sách đối với ta thâm tình chung thủy.

Năm đó, Nghiêu Khương quận chúa để mắt đến hắn, nhờ Hoàng thượng ban hôn.

Mạnh Trường Sách vì muốn cưới ta, không ngại kháng chỉ từ hôn, quỳ trước cổng cung điện suốt bốn canh giờ.

Hắn nói: “Tổng giác chi giao, thanh mai chi tình, đoạn bất năng phụ*.”

*Tổng giác chi giao, thanh mai chi tình, đoạn bất năng phụ: nghĩa là tình bạn từ thuở ấu thơ, tình cảm thanh mai trúc mã, không thể phụ bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-thay-duoc-ngay-chet-cua-ke-bac-tinh/chuong-2.html.]

Quận chúa tức giận, vung roi đánh hắn.

Mạnh Trường Sách thẳng lưng, chịu đòn chịu mắng, chỉ cầu Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ ban hôn.

Ta lao vào ôm hắn, chắn roi cho hắn.

Quận chúa giận quá hóa cười: "Ta không đánh nữ nhân, ta sẽ thành toàn cho các ngươi. Ta muốn để mọi người đều thấy rằng, những người trong thế gia chúng ta không thể có cái gọi là tình yêu kiên trinh bất diệt, nhiều nhất cũng chỉ giữ được ân ái ba đến năm năm là tốt lắm rồi."

Chúng ta cuối cùng cũng được thành thân theo ý nguyện.

Sau khi cưới, Mạnh Trường Sách đối với ta ôn nhu săn sóc.

Dù ta mãi không mang thai, không sinh cho hắn một nam một nữ nào, hắn cũng chỉ có một mình ta, quyết không thay lòng.

Có lúc, ta bị người khác khuyên nhủ nhiều, đầu óc hồ đồ, ngốc nghếch đề cập với hắn chuyện nạp thiếp khai chi tán diệp, hắn liền nổi giận với ta.

Hắn nói: “Gia sản này của ta không cần truyền lại muôn đời, đợi chúng ta đều già, chếc đi, những vật ngoài thân kia thế nào cũng được, ta không mang theo được cũng không bận tâm.”

Khi đó, ta nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thiên hạ.

Không ngờ, cuối cùng lại đúng như lời Nghiêu Khương quận chúa nói.

Thật là châm biếm.

Quốc cữu tổ chức yến tiệc mừng thọ lớn.

Ta vừa bước vào, đám phu nhân quen thuộc đang cười nói lập tức ngừng lại.

Các nàng trao đổi ánh mắt, đổi chủ đề.

Nghiêu Khương quận chúa, đã sinh hai con trong ba năm, khẽ cười và ra hiệu cho ta đi theo nàng để nói chuyện riêng.

"Thẩm Tri Uyển, ta đã nói không sai mà? Lời đàn ông đều là lừa dối, không ai đáng tin cậy cả. Tình yêu kiên trinh bất diệt của các người chẳng chịu nổi thử thách của thời gian và khoảng cách."

Nghiêu Khương quận chúa cười nhạt, chế giễu ta.

Nhưng ngay sau đó, nàng lại nói: "Ngươi cũng đừng quá buồn, chẳng qua chỉ là một nữ nhân Tây Lương thôi mà. Tây Lương đã bị diệt vong, nàng ta làm được gì chứ? Mạnh Trường Sách cũng chỉ là thấy mới lạ, đàn ông đều như vậy."

"Quận chúa, cảm ơn nàng."

Giọng ta có chút khàn.

Không ngờ, hôm nay người an ủi ta lại là tình địch xưa kia của ta.

Nghiêu Khương quận chúa tự tay rót cho ta một chén trà, nhẹ thở dài: "Ta cũng chẳng tốt hơn ngươi là bao. Trong hậu viện của phủ Vũ Mục hầu, không có ai là dễ đối phó.”

"Nhưng ta cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, ta đã trị bọn họ đến ngoan ngoãn nghe lời."

Nói đến đây, nàng nháy mắt với ta.

Chúng ta đều khẽ cười.

Loading...