Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Ở Trong Lãnh Cung Làm Nông Dân - Phần 11

Cập nhật lúc: 2024-08-08 08:58:51
Lượt xem: 1,709

26

 

Chuyện ta xuất cung cứ thế bị trì hoãn.

 

May thay, ta vẫn tiếp tục sống lặng lẽ trong lãnh cung.

 

Thất hoàng tử đến tuổi phải xuất cung lập phủ, hắn chán nản đến chỗ ta.

 

"Ngươi làm sao thế? Trông như cây cà bị sương đánh."

 

Hắn tuy là một đứa trẻ bướng bỉnh, nhưng lòng dạ không quá xấu.

 

"Ta muốn nhanh chóng đón mẫu phi ra khỏi cung."

 

Hắn cúi đầu nói với giọng buồn bã.

 

"Đó không phải là chuyện tốt sao? Sao ngươi lại không vui?"

 

Ta thắc mắc hỏi.

 

"Vì ta chưa đủ mạnh mẽ, nên tạm thời không thể mạnh mẽ như hoàng thúc!"

 

"Hoàng thúc? Ai cơ?"

 

"Dũng Vương gia đấy, lần trước không phải là hắn bảo ta đá bóng vào lãnh cung của ngươi để ngươi ra ngoài sao? Sao? Ngươi không thấy hắn lợi hại sao?"

 

Ta bị lời hắn nói làm cho không phản ứng kịp.

 

"Ngươi đá bóng để dụ ta ra ngoài?"

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ta nhướng mày, vẻ mặt hung dữ, làm Thất hoàng tử sợ hãi, vội vàng thu lại lời nói.

 

"Ái chà, ta đói rồi, mẫu phi bảo ta về ăn cơm!"

 

Hắn chạy nhanh quá, ta đuổi theo một hồi cũng không bắt kịp!

 

Tốt lắm Dũng Vương gia!

 

Ta tưởng mọi chuyện là ngẫu nhiên, hóa ra đều do ngươi sắp đặt!

 

Ta nhớ lại chuồng gà, chuồng vịt, chuồng heo xuất hiện từ không trung, kể cả năm tiểu thái giám được huấn luyện bài bản.

 

27

 

Tin tức Dũng Vương gia còn sống truyền ra, thu hút vô số sự chú ý.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-o-trong-lanh-cung-lam-nong-dan/phan-11.html.]

Gần đây hoàng thượng bận rộn không ngừng vì chuyện này, nhất thời cũng không nhớ đến ta, ta và Tố Tâm cứ an an ổn ổn ở lãnh cung mà sống.

 

Phụ mẫu ta không lâu nữa sẽ trở về, họ nói với ta, nhờ hoàng thượng mà không chỉ đại xá thiên hạ, còn giúp cha ta được minh oan, gánh tội này quả là đáng!

 

Ta nghĩ thầm thôi đi, chẳng qua là ông ấy cũng chỉ đánh cược một phen thôi!

 

Biết ta ở trong cung chỉ để cho qua ngày, nên mới liều mình, thắng thì phú quý hiểm trung cầu, thua thì kỹ bất như nhân đáng đời chịu xui xẻo.

 

Đối với người cha ham chức quyền như vậy, ta cũng chẳng biết nói gì.

 

Còn về Dũng Vương gia...

 

Thôi bỏ đi, chỉ cần hắn không gây chuyện, không làm thiên hạ đại loạn là tốt rồi.

 

Ta tưởng hắn sẽ không phục tân hoàng, thế nào cũng gây náo loạn một trận, không ngờ hắn như biến thành người khác, giao lại quyền lực, phủi tay bỏ đi.

 

Đang lúc ta không hiểu chuyện gì xảy ra, hoàng thượng lại đến.

 

Lần này, mặt ngài đen như đáy nồi.

 

Ngài ngồi trong lương đình mà Dũng Vương gia tặng, đối diện với ta.

 

Ta uống nhiều trà quá, muốn đi vệ sinh, cuối cùng ngài mới nói một câu: "Dũng Vương gia giao quyền lực, đưa ra một điều kiện, ngươi có biết là gì không?"

 

Ta nghĩ bụng, mâu thuẫn giữa hai chú cháu các ngươi, sao ta có thể biết?

 

Nhưng ta không thể nói vậy, ta lắc đầu, nói không biết.

 

Hoàng thượng hiếm khi hừ lạnh một tiếng, tính tình tốt đẹp thường ngày biến mất.

 

"Hắn muốn trẫm, thả tất cả thái phi không có con ra khỏi cung!"

 

"Thái phi nương nương có thể cho trẫm biết, hoàng thúc tốn công như vậy, rốt cuộc vì ai?"

 

Ta nuốt nước bọt, cúi đầu, không dám nói một lời.

 

"Ngươi thật là khốn nạn!"

 

Ngài không kìm được mắng ta một câu, sau đó thở dài, giọng điệu thất vọng nói: "Trẫm biết, ngươi không muốn ở lại trong cung, nhưng trẫm không có ý gì khác, chỉ là muốn nhìn thấy ngươi nhiều hơn, ngươi là người hiếm hoi còn sống động trong hậu cung này, trẫm không nỡ rời xa ngươi."

 

Nói xong, ngài vỗ vai ta, cuối cùng mới luyến tiếc rút tay lại.

 

"Đi đi, sống cuộc sống ngươi muốn, nếu có ai bắt nạt ngươi, cứ nói với trẫm, bất kể là ai, trẫm cũng sẽ đòi lại công bằng cho ngươi!"

 

Ta quỳ xuống đất chân thành dập đầu cảm tạ.

 

"Thần nữ tạ ơn hoàng thượng!"

Loading...