Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ta mang thai con của Ma Tôn - 14

Cập nhật lúc: 2024-08-15 10:03:20
Lượt xem: 103

Linh căn của Đại Ma Vương chia năm xẻ bảy, đó là linh hồn của hắn, mà hiện tại, linh căn lại bị một đoàn sương mù đen vây quanh.

 

Ánh sáng màu vàng chậm rãi đi vào linh căn, linh căn vốn chia năm xẻ bảy chậm rãi dung hợp, mà sương mù đen bên cạnh dần dần tản đi.

 

Nhưng sương đen tản đến một nửa, dường như lại có xu thế ngóc đầu trở lại, ta chỉ có thể cắn răng một cái, đem tất cả linh lực tập trung ở trên cánh, hồ điệp vỗ cánh, kim quang dài đằng đẵng.

 

Trước kia lúc ở Thanh Tuyền Trì, ta chỉ là một con hồ điệp tinh vô ưu vô lự, nguyện vọng lớn nhất trong cuộc đời này chính là xem hết thoại bản của nhân gian, ăn hết mỹ thực phàm giới, đạp khắp sơn hà vạn dặm.

 

Mà hiện tại, ta lại là mẹ của Huyền Dạ, vợ của Đại Ma Vương.

 

Hồ điệp vỗ cánh, vạn vật sinh ra.

 

Mèo không ăn cá

Trong ánh kim quang, ta phảng phất thấy được khuôn mặt Nhiễm Kình, hắn dịu dàng yên tĩnh nhìn ta, trong mắt dường như có ngàn vạn tình cảm.

 

“Đại ma vương, vĩnh biệt.”

 

Theo một trận kim quang cuối cùng, một tia khe hở cuối cùng của linh căn được chữa trị, hắc khí tản đi, linh căn hiện ra màu vàng nhàn nhạt.

 

Ta yên tâm cười một tiếng.

 

Một giây sau bạch quang lóe lên, ta lại mở mắt ra, người đã nằm ở trong lòng Đại Ma Vương.

 

Hắn đang khóc.

 

Ta đưa tay, muốn lau nước mắt cho hắn, lại phát hiện mình đang tiêu tán.

 

Ta cười khổ một cái: "Đại ma vương, ngươi vẫn nói ta gỗ mục không thể điêu khắc, nhưng hôm nay ta có phải hay không làm một chuyện cực kỳ vĩ đại, ngươi nhất định phải đem sự tích của ta ghi chép lại, cho ma giới thậm chí lục giới con dân xem."

 

Trong mắt Nhiễm Kình đã khôi phục thanh minh, hắn thay đổi bộ dáng lạnh nhạt không gợn sóng lúc trước,  không ngừng rót linh lực vào ta.

 

Mà bàn tay vận chuyển linh lực cho ta, đang mơ hồ run rẩy.

 

Ta đã từng hỏi qua hắn: "Ngươi là thượng cổ Ma Tôn, không gì không làm được, thế gian này có thứ gì ngươi sợ hãi sao?"

 

Bây giờ ta biết, hắn sợ mất ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-mang-thai-con-cua-ma-ton/14.html.]

 

Nhưng những linh lực kia, đối với ta không hề có tác dụng.

 

Ta cầm lấy tay hắn: "Đừng phí sức, Đại ma vương, thừa dịp ta còn chưa hoàn toàn tiêu tán, ngươi ôm ta một cái được không?"

 

Tay hắn run rẩy ôm ta vào lòng.

 

Ta có thể cảm nhận được khí lực từng chút từng chút biến mất:

 

 "Đại ma vương, kỳ thật ta đã sớm biết Cẩu Đản chính là ngươi.”

 

Hắn không nói gì, nhưng trên mặt lại rơi lệ.

 

Đó là nước mắt của hắn.

 

Ta giật giật khóe miệng: "Thói quen động tác nhỏ của ngươi cùng Cẩu Đản giống nhau như đúc, linh thức của ngươi tiến vào thân thể Cẩu Đản, cẩn thận chiếu cố ta cùng Huyền Dạ, những thứ này ta đều biết."

 

Bất quá, bộ dáng hắn khâu quần áo thật sự rất đáng yêu.

 

“Thực ra ta thích ngươi làm Cẩu Đản hơn, như vậy ngươi có thể cùng ta làm một đôi phu thê bình thường, lúc ngươi làm Ma Tôn quá lạnh, ta có chút sợ ngươi.”

 

Thật muốn uống canh cá ngươi làm cho ta, đáng tiếc không còn cơ hội nữa.

 

Còn có Huyền Dạ, ta còn không có hảo hảo chăm sóc nó.

 

Nhiễm Kình hai mắt đỏ bừng nhìn ta: "Linh nhi, ta sẽ không để cho nàng chết.”

 

Ta yếu ớt cười khẽ: "Ngươi tặng cho ta tên, ta trả lại cho ngươi một mạng, cũng là việc nên làm, chỉ là thế gian này không còn một con Hồ Điệp Tinh tên Linh Hề nữa."

 

“Ta sẽ không để nàng chết. "Hắn gằn từng chữ.

 

Ta chậm rãi nhắm mắt lại.

 

Thượng Cổ Ma Tôn đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, bất cứ thứ gì cũng dễ như trở bàn tay, nhưng chỉ có một thứ hắn không làm được.

 

Đó là lấy lại sự sống đã tan biến.

Loading...