Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ta Làm Biến Thái Bước Lên Đỉnh Nhân Sinh - Chương 8: FULL

Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:17:05
Lượt xem: 1,130

Nó bảo ta phong ấn Hàn Thiên Kiếm sắp lỏng, cố ý bảo ta dẫn Tiêu Trọng ra ngoài, lại nói cho tiên môn biết tử huyệt của Tiêu Trọng, để họ liên thủ vây công. Nếu Tiêu Trọng vẫn ở lại yêu ma điện, dù tiên môn có lấy được Hàn Thiên Kiếm, ít nhất cũng phải mất một năm rưỡi mới có thể tấn công vào.

Vì muốn nhanh chóng hoàn thành cốt truyện, hệ thống đã gian lận.

Mẹ kiếp! Ra đây chịu chửi đi!

May mà thân thể ta vẫn có tu vi, ta kết một ấn quyết ngăn kiếm khí, tiến đến bên Thường Phong: "Đại sư huynh, xin huynh dừng tay."

Thường Phong chẳng hề quan tâm: "Sư muội! Ngươi hồ đồ rồi!"

Ngay cả chưởng môn cũng trách mắng ta: "Ngũ Nguyệt Bạch! Ngươi cầu tình cho ma đầu, ngươi là người không phân rõ phải trái sao!"

Ta cố gắng giữ c.h.ặ.t t.a.y Thường Phong, nhìn Tiêu Trọng từng chữ một: "Ta vốn dĩ không phải người của thế giới này, không hiểu thế nào là đúng sai, trong lòng cũng không có cái gọi là nghĩa khí, ta chỉ biết ai tốt với ta, ta sẽ gấp trăm ngàn lần đáp lại, chỉ là chân tình đổi chân tình mà thôi."

Tiêu Trọng ngơ ngác nhìn ta.

Ta quay sang Thường Phong: "Đại sư huynh, ta hỏi huynh một lần nữa, huynh có lùi không?"

Thường Phong lạnh lùng: "Tuyệt đối không lùi!"

Ta gật đầu, sau đó nhanh chóng cúi xuống kéo quần Thường Phong.

Thường Phong ngạc nhiên lùi lại hai bước.

Ta vội kéo Tiêu Trọng chạy đi.

Nghĩ đến việc có nhiều nữ tu ở đó, đột nhiên trong lòng ta xuất hiện một chút áy náy đối với nam chính.

Xin lỗi, ta sinh ra là biến thái, ta rất xin lỗi.

...

Ta đưa Tiêu Trọng về yêu ma điện, nhìn hắn chỉ bị trúng một kiếm vào sườn, không có gì nghiêm trọng, nhưng không ngờ, cơ thể hắn lại dần trở nên trong suốt.

Ta lập tức hoảng hốt.

Tiêu Trọng cười nhạt: "Kết thúc rồi."

"Ý ngươi là gì?"

Hắn đưa tay ôm lấy cổ ta, hôn lên môi ta, ngón tay cái khẽ vuốt ve trên môi ta: "Ta đã làm nhiều điều ác, không chắc có kiếp sau, nếu có, ta sẽ đi tìm nàng."

Nói xong, Tiêu Trọng biến mất.

Ta chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Lúc này hệ thống mới xuất hiện: "Hàn Thiên Kiếm là thiên khắc của hắn, sườn là tử huyệt, phá vỡ pháp môn tu luyện của hắn, hắn đã không thể cứu chữa được nữa."

"Ta…"

"Đừng vội chửi, ký chủ nghĩ lại xem, thế này chẳng phải tốt lắm sao? Ngươi có thể trở về nhà, ngươi không vui sao?"

Ta hít sâu một hơi: "Giúp ta nghĩ cách, nếu không ta sẽ khiếu nại ngươi."

Hệ thống: "…"

"Ta khiếu nại ngươi một lần, thành tích của thế giới này của ngươi sẽ bị hủy bỏ hoàn toàn, ta cho ngươi ba giây để suy nghĩ, ba, hai…"

"Ta nói không được sao! Tiêu Trọng vốn dĩ không phải là người, hắn là oán khí của thiên hạ hóa thành, chỉ cần còn một hơi thở, sẽ không biến mất. Ta tra rồi, có một tia oán khí đã trốn vào luân hồi, Thiên Đạo năm thứ mười ba, tại Tiêu Gia ở Trấn Nguyệt Nha, Giang Nam, ngươi tự tìm đi."

Đó là năm sau.

Trước khi tắt hệ thống, nó hỏi ta một câu: "Ký chủ, ngươi chắc chắn không quay về sao?"

Ta ngẩn người: "Không về, nơi lòng ta bình yên, chính là quê nhà của ta."

...

Thiên Đạo năm thứ mười ba.

Năm này, ta đi khắp nhân gian, đâu đâu cũng nghe nói ma đạo suy tàn, nay các tiên môn trăm nhà đều hưng thịnh, chỉ cần là đứa trẻ có chút căn cơ, đều được gửi đến các tiên môn bái sư tu luyện.

"Tiên môn các phái lấy Huyền Môn phái làm đầu, chưởng môn Thường Phong là kỳ tài trăm năm có một, từ khi diệt trừ Ma Tôn năm ngoái, lại kết đạo lữ cùng đệ tử chân truyền của Bạch Thanh phái là Lăng Vân Lan, khiến người đời vô cùng ngưỡng mộ!"

"Nghe nói tu luyện không chỉ giúp trường sinh bất lão, mà còn khiến linh hải thanh khiết, kẻ ngốc cũng trở thành người bình thường!"

"Lại là Tiêu Gia ở cuối trấn nói chứ gì?"

"Ngươi làm sao biết?"

"Con trai nhà đó vốn là một kẻ ngốc, sau được gửi đến Huyền Môn phái làm đệ tử ngoại môn, sau Tết năm nay đột nhiên trở nên bình thường. Nhưng hắn trực tiếp rút khỏi sơn môn về nhà, miệng lẩm bẩm nói, tu tiên không bằng nhập ma. Ta nghĩ là, hắn bị ma vật chiếm đoạt rồi!"

"Lời này không thể nói bừa được…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-lam-bien-thai-buoc-len-dinh-nhan-sinh/chuong-8-full.html.]

Ta đặt chén trà xuống, vỗ vai người đang tán gẫu: "Xin hỏi, Tiêu Gia mà các người nói đi thế nào?"

"Chỉ cần đi ra ngoài quẹo trái, đi thẳng, nhà cuối cùng chính là."

Người đó đánh giá ta từ trên xuống dưới: "Cô nương, ta khuyên ngươi đừng đi, con trai nhà đó thật sự có chút tà môn."

Ta mỉm cười: "Không sao, ta chính là đến để hàng ma."

Khi ấy là tháng ba, hoa đào nở rộ.

Ta ngồi trên tường, nhìn thấy trong sân nhà họ Tiêu có một công tử áo đỏ, tóc đen tung bay.

Ta tung một nắm cánh hoa đào lên vai hắn, khi hắn nhìn sang, ta huýt sáo, giọng lả lơi: "Công tử xinh đẹp, bụng có múi không, cho ta xem chút đi?"

Hắn đưa tay về phía ta, ta nhảy xuống, liền bị hắn ôm chặt.

"Ta chờ nàng lâu lắm rồi."

...

Thiên Đạo năm thứ mười bốn, chúng ta đến định cư ở một thành nhỏ phía Bắc.

Tiêu Trọng mỗi ngày đều đếm ngược thời gian, cuối cùng một ngày nọ, trong một ngôi miếu đổ nát, hắn thấy tiểu cô nương bẩn thỉu kia.

Hắn đứng trước mặt tiểu cô nương, giọng có chút nghẹn ngào: "Muội ấy lúc đó c.h.ế.t thảm quá, đường luân hồi không qua nổi, ta đi qua đó thấy muội ấy vẫn còn quanh quẩn ở Vong Xuyên, sau đó ta liền kéo muội ấy đi cùng, nha đầu này, sao vẫn là một tiểu khất cái vậy."

Ta thở dài: "Vì mệnh quá khổ."

Tiêu Trọng ngồi xuống trước mặt tiểu cô nương: "Có muốn về nhà với ta không?"

Mắt cô bé sáng lên: "Ca ca?"

"Muội nhận ra ta?"

"Ca ca trong mơ của ta, trông giống hệt huynh!"

Tiểu cô nương lại nhìn ta: "Ngươi là ai?"

Ta vênh váo hừ mũi: "Ta là chị dâu của muội."

...

Ta lại gọi hệ thống nửa tháng sau, thật sự không chịu nổi nữa:

"Hệ thống, ngươi mau thu hồi kỹ năng biến thái của ta đi!"

Hệ thống rất lâu mới đáp lại: "Xin lỗi, thời gian quá lâu, xin hỏi ngươi là ai?"

Ta nghiến răng: "Biến thái…"

"À! Kẻ biến thái đó."

Ta nhịn!

"Ký chủ muốn bỏ kỹ năng sao? Một khi đã bỏ sẽ không thể hối hận đâu!"

"Đúng! Bỏ! Ngươi mau lấy đi cho ta!"

Ban ngày làm người, ban đêm làm mèo ta thật sự chịu đủ rồi, đêm khuya thanh vắng, vạn vật đều yên tĩnh mà ta lại là một con mèo, chỉ có thể sờ cơ bụng, không làm được gì khác, này khác gì g.i.ế.c ta!

Vì cuộc sống bình thường của ta, không biến thái cũng tốt lắm.

Sau khi ký xong thỏa thuận với hệ thống, ta cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn.

Tối về nhà thấy Tiêu Trọng vẫn chưa về, ta chờ mãi, trước khi mặt trời lặn hắn mới về…

Trong tay còn cầm một chiếc ổ mèo bằng tre:

"Nhìn xem, ổ mèo làm cho nàng này."

Hắn có vẻ rất háo hức: "Nàng mau thử đi."

Ta: "…"

Vậy… rốt cuộc hắn thích ta hay thích mèo đây!

Ta nói với hắn ta không còn biến thành mèo nữa, hắn ngẩn ra một chút, sau đó mắt lập tức sáng lên. Hắn giữ ta lại trên giường, khóe miệng cười: "Trời đã tối rồi."

Ta nuốt một ngụm nước bọt: "Chuyện là… cái ổ ngươi làm có lẽ không dùng được nữa."

"Không sao, hài tử cũng có thể dùng."

?

Hình như cũng có lý.

Loading...