Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Làm Biến Thái Bước Lên Đỉnh Nhân Sinh - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-31 18:17:00
Lượt xem: 764

Chúng ta đến nơi phong ấn Hàn Thiên Kiếm để lén quan sát, chỉ thấy quanh kiếm trủng đã có không ít đệ tử tiên môn, chắc đang chờ ngày phong ấn lỏng để đoạt kiếm.

Tiêu Trọng phất tay, ta nhận được chỉ thị liền lao ra, lớn tiếng: "Tất cả bỏ vũ khí xuống! Các ngươi đã bị bao vây!"

Toàn trường im lặng.

Tiêu Trọng: "…Ý ta là đi."

Thì ngươi nói thẳng ra đi!

Nhưng đã quá muộn, mấy đệ tử Huyền Môn phái nhận ra ta.

"Nguyệt Bạch sư muội! Ngươi còn sống!"

"Nguyệt Bạch sư muội, ngươi bị ép buộc phải không? Đừng sợ! Các sư huynh sẽ cứu ngươi!"

"Ma đầu, thả sư muội của ta ra!"

Bọn họ lao vào, Tiêu Trọng đứng sau lưng ta, nâng tay lên, lập tức kết ấn ngăn bọn họ lại ngoài pháp trận.

Hắn nhếch mép, nhìn ta một cái: "Ta cho ngươi cơ hội rời đi."

Chưa nói dứt lời, ta đã ôm chặt lấy eo hắn:

"Ôm ôm!"

...

Thừa lời, ta là người nhìn mặt mà hành động, cứ ôm lấy người đẹp nhất là được.

Tiêu Trọng cười khẽ, ôm lấy ta rồi kết một ấn quyết, trong nháy mắt, chúng ta đã xuất hiện ở chợ nhân gian.

Ta cúi đầu nhìn, Tiêu Trọng vẫn nắm tay ta, dường như không có ý định buông ra.

Ta bị hắn kéo đi dạo chợ, đến một góc khuất, hắn đột nhiên dừng bước: "Bọn họ đuổi theo rồi."

Hắn thả ta ra: "Ngươi ở đây đợi ta, ta sẽ quay lại ngay."

Nói xong, Tiêu Trọng biến mất tại chỗ.

Vài phút sau, nhìn mười mấy đệ tử Huyền Môn phái trước mặt, ta cảm thấy có chút phức tạp.

Nam tử dẫn đầu kiếm mày, mắt sáng, lo lắng nhìn ta: "Yên tâm đi sư muội, ma đầu đó đã bị chúng ta dụ đi, Vân Lan nói rằng nàng thấy ngươi bị nô dịch ở yêu ma điện, các sư huynh đệ đều rất phẫn nộ."

Ta nhìn hào quang tự nhiên toả ra sau lưng hắn, có cảm giác không lành: "Huynh là ai?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-lam-bien-thai-buoc-len-dinh-nhan-sinh/chuong-6.html.]

Người đó ngạc nhiên, người bên cạnh hắn vội nói: "Nguyệt Bạch sư muội, đây là đại sư huynh!"

Quả nhiên là ngươi, nam chính nghịch thiên Thường Phong!

Hào quang của nhân vật chính thật chói mắt, khiến ta rơi lệ.

Thường Phong nắm lấy tay ta: "Sư muội đừng khóc, bây giờ không ai có thể ức h.i.ế.p ngươi nữa!"

Nói xong, bất kể mọi thứ, hắn kéo ta về Huyền Môn phái.

Ta không thích Huyền Môn phái.

Tại sao? Còn phải hỏi tại sao!

Thức ăn ở đây nhạt nhẽo đến mức chán ngán! Năm giờ sáng phải dậy, chín giờ tối phải đi ngủ. Quan trọng hơn, tất cả đều mặc y phục kín đáo, ta không nhìn thấy múi bụng nào cả!

Ngủ chung giường với Tiêu Trọng đã lâu, không sờ thấy cơ bụng ta không ngủ được.

Không biết hắn có tìm ta không, chắc là không, chắc hắn đang tìm mèo của hắn.

Haiz, ghen tị thật.

...

Dù sao cũng không ngủ được, hiện ta đang ở dạng mèo, ta liền nhảy lên nóc nhà của chưởng môn.

Hôm nay thấy trong phòng hắn có một cái gương, còn có thể chiếu hình ảnh, thử nhìn xem.

Ta rón rén chui vào mật thất trong phòng hắn, tấm gương bị che bởi một tấm vải xanh, ta dùng móng vuốt kéo ra, chỉ thấy trên mặt gương khắc ba chữ - Tiền Trần Kính.

Ta nhớ ra rồi, trong sách có miêu tả, Huyền Môn phái có pháp bảo là một tấm Tiền Trần Kính, có thể xem được quá khứ của người khác.

Ta nhập tên Tiêu Trọng, mặt gương khẽ lóe lên, hiện ra hình ảnh của một tiểu khất cái.

Tuyết rơi dày, tiểu khất cái áo quần rách nát, đang tranh giành với một con ch.ó dữ, xung quanh là một đám người đang vỗ tay cười vui.

Tiểu khất cái cuối cùng cũng thắng, giành được nửa cái bánh bao từ miệng con chó, vội vàng chạy vào ngôi miếu đổ nát.

Trong góc ngôi miếu còn co ro một cô bé nhỏ hơn, mặt mày tái nhợt, run rẩy vì lạnh, trong lòng còn ôm một con mèo trắng gầy trơ xương.

Tiểu khất cái lập tức ôm lấy cô bé, đưa bánh bao đến bên miệng nàng: "Muội muội, ca ca mang đồ ăn cho muội rồi, muội mau tỉnh lại đi."

Cô bé thều thào: "Ca… huynh tự ăn đi, muội buồn ngủ quá…"

"Đừng ngủ! Ta sẽ đi tìm lang trung cho muội, ta sẽ đi ngay bây giờ!"

Tiểu khất cái lảo đảo chạy ra ngoài, nhưng bị chặn ở ngoài y quán, gã tiểu nhị vừa nhai hạt dưa vừa nói: "Muội muội ngươi ta thấy không còn cứu được nữa đâu, ta có chút bã thuốc, ngươi có cần không?"

"Cần! Ta cần!"

Loading...