Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 8: Cái Này, Dễ Vỡ Vậy Sao?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-02 14:26:46
Lượt xem: 2

Biểu cảm cười như không cười của Biệt Vũ, lời nói của nam tử, ánh mắt chế giễu, khinh thường của những người xung quanh, những áp lực vô hình này đè nặng lên Thiệu Tử Thạch, khiến hắn bức thiết muốn chứng minh bản thân.

Hắn gầm lên một tiếng, cảm thấy linh đan cuối cùng cũng có chút nới lỏng, linh lực lại được hắn ngưng tụ và triệu hồi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, linh lực mà hắn phóng ra lại biến mất không còn một mảnh, không chỉ linh lực biến mất, mà ngay cả linh lực trong linh đan cũng biến mất không còn một mảnh.

Linh Kiếm rơi xuống đất.

Thiệu Tử Thạch nhận thấy ánh mắt những người xung quanh nhìn hắn trở nên kinh ngạc và thương hại.

Biệt Vũ hơi giật mình chớp mắt, nàng không thể cảm nhận được linh lực trên người Thiệu Tử Thạch nữa.

Tri thức thuộc về nguyên chủ cho nàng biết, linh đan của Thiệu Tử Thạch đã nổ tung, hắn không thể tu luyện được nữa.

Cái này, dễ vỡ vậy sao?

Thiệu Tử Thạch chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, hắn vô lực ngã xuống đất, não bộ không phản ứng kịp để xử lý chuyện này.

Rất nhanh sau đó, tiểu nhị của Hải Hiên Lâu đã kéo Thiệu Tử Thạch ra ngoài.

Hải Hiên Lâu lại trở nên náo nhiệt như thường, chỉ là không ai dám nói lớn tiếng nữa, ánh mắt bọn hắn cẩn thận tránh xa Biệt Vũ.

Đùa gì vậy, nữ nhân tàn nhẫn này làm linh đan của người khác nổ tung dễ như trở bàn tay, ai lại muốn trở thành Thiệu Tử Thạch kế tiếp chứ.

“Biệt sư tỷ, không hổ là ngươi.” Tri Nhạc yên lặng tán dương.

Không đến hai canh giờ, Biệt Vũ đã thu thập xong hai tên u ác tính của Cảnh Tú Thái An.

Mỹ nam xem kịch vẫn đứng đó, hắn khép chiếc quạt xếp thanh hoa trong tay, ánh mắt hơi đổi, môi hơi nhếch lên, nhìn chăm chú vào mắt Biệt Vũ không rõ cảm xúc như nào.

“Vị đạo hữu này, có thể xin thỉnh giáo đôi điều không?” Nam tử hỏi.

Biệt Vũ khẽ nhấp một ngụm trà, nhẹ gật đầu ra vẻ, hoàn toàn không giống với vẻ chua ngoa mắng người vừa rồi.

Nam tử khựng lại, hiểu  ý của Biệt Vũ là để hắn tiếp tục nói.

“Ta chỉ thấy Nhạc tu thông qua đàn tấu nhạc khúc khích lệ đồng đội, hoặc biến âm luật thành lưỡi dao, đạo hữu làm thế nào biến chữ thành thực thể và dùng nó để làm thủ đoạn tấn công vậy?”

“Đầu tiên, trong lời nói của ngươi phải có tính công kích.” Biệt Vũ nói.

“Vậy làm thế nào để có thể có được tính công kích trong lời nói?” Mắt nam tử lấp lánh ánh sáng chăm ngoan học hỏi.

Biệt Vũ nhìn nam tử có chút khó hiểu, vừa nãy hắn công kích Thiệu Tử Thạch cũng có kém gì ai đâu?

Nhưng Biệt Vũ vẫn ra kiểu cao thâm khó lường mở mồm: "Nhớ kỹ tám chữ."

"Không có tố chất, gặp mạnh tắc cường."

"Không có tố chất, gặp mạnh tắc cường sao. ta nhớ rồi." Nam tử lặp lại mấy từ này trong miệng.

Đây có lẽ là tâm pháp mà Biệt Vũ sử dụng, cần tự mình lý giải, tự mình lĩnh hội cuối cùng mới ngộ ra hàm nghĩa trong đó, chân chính nắm giữ tám chữ này.

Nam tử chắp tay thi lễ với Biệt Vũ. "Đa tạ vị đạo hữu này, có duyên sẽ gặp lại."

Sau khi nam tử rời đi, Biệt Vũ các nàng ăn xong cũng trở về Thái An.

Lần này trở về Thái An, những đệ tử luôn tỏ ra ác ý với Biệt Vũ không còn dám nhìn thẳng vào Biệt Vũ nữa, bọn hắn co bả vai, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của chính mình trong mắt Biệt Vũ.

Hiển nhiên, chiến công hiển hách của Biệt Vũ hôm nay đã được cả Thái An biết đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-8-cai-nay-de-vo-vay-sao.html.]

Khi Tư luật Các kéo Trần Phú đi qua Thái An Sơn, hầu như tất cả mọi người đều nghe thấy giọng nói gây ra sát thương tinh thần cao ngất ngưởng đó.

Không ai muốn trở thành người tiếp theo.

Thực chất Biệt Vũ hoàn toàn không nhớ rõ những người này, cũng không rảnh đi trả thù bọn họ.

Sau khi tạm biệt Giang Lan và Tri Nhạc, Biệt Vũ đóng cửa lại.

Nàng xoa bóp bả vai cứng đờ, bay lên giường, toàn thân thả lỏng sau một ngày mệt mỏi.

Biệt Vũ nằm trên giường, tận hưởng sự yên tĩnh khi ở một mình.

Ngay khi nàng sắp nhắm mắt ngủ thì hệ thống đột ngột lên tiếng khiến nàng giật mình tỉnh giấc.

"Ký chủ, có người đang nhìn chằm chằm vào ngươi."

Biệt Vũ hoảng hốt ngồi bật dậy, nàng kinh hồn bạt vía nhìn xung quanh, câu nói của hệ thống khiến nàng đần cả người ra.

Cửa sổ phòng là loại thủy tinh mờ bịt kín, không thể nhìn xuyên thấu được.

Biệt Vũ vội vàng kiểm tra tất cả những nơi có thể trốn trong phòng, cho dù là xà nhà, nàng cũng trèo lên xem.

Có lẽ là do tâm lý, Biệt Vũ thực sự cảm thấy một ánh mắt không rõ đang nhìn chằm chằm vào nàng.

"Có người đang nhìn chằm chằm vào ngươi, ký chủ." Hệ thống vẫn đang thông báo, giọng nói máy móc không chút d.a.o động của nó đang vang vọng trong đầu Biệt Vũ, khiến Biệt Vũ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

"Hệ thống, tu tiên giả có thể nhìn xuyên thấu à?" Biệt Vũ cau mày, nàng xoa xoa cánh tay, lông tơ dựng đứng.

"Không thể." Hệ thống trả lời, đây chính là điều kỳ lạ của toàn bộ sự việc.

Biệt Vũ: "Vậy thì cho ta một cái kiểm tra cảm biến đi."

Hệ thống: ...?

"Không có thứ đó." Hệ thống nói với giọng yếu ớt.

Biệt Vũ thất vọng nói: "Ngươi thật là vô dụng."

"Bàn phím là do ta tự làm ra, Tư luật Các bán ân tình cho ta, Trần Phú cho ta năm nghìn linh thạch, Tri Nhạc và Giang Lan là anh em tốt, ít nhiều các nàng đều có thể cung cấp giá trị cho ta." Biệt Vũ đếm đếm ngón tay.

"Trừ việc tạo ra sự lo lắng và chiếm dụng bộ nhớ não của ta, ngươi còn có thể làm được tích sự gì nữa?"

"Ta có thể phân tích dữ liệu tu tiên giới, cung cấp dịch vụ thông tin và trợ giúp cho ký chủ." Hệ thống khô cằn trả lời.

Hình như nó nhớ rằng là một hệ thống, nó chỉ cần ban hành nhiệm vụ và nhắc nhở ký chủ tránh nguy hiểm là được?

"Vậy thì trước hết phiền ngươi làm một báo cáo phân tích tư tưởng về ký ức của tu tiên giả và xã hội tu tiên, yêu cầu trên ba mươi nghìn chữ, phải có trên mười bài trích dẫn tài liệu tham khảo trong vòng năm trăm năm đổ lại." Biệt Vũ trợn mắt làm khó dễ.

Đột nhiên nàng thấy xuyên không đến tu tiên giới cũng khá tốt.

Vì trước khi nàng xuyên không, còn nửa tháng nữa là phải nộp luận văn tốt nghiệp, mà nàng mới hoàn thành phần tạo word và ngẩn người nhìn trang giấy trắng.

Hệ thống lâm vào trầm mặc.

Biệt Vũ tiếp tục: "Không làm được sao? Không làm được thì đi học đi, trong vườn hoa nhà ta không chứa đồ phế vật."

"... Đi học ngay đi."

Biệt Vũ: Chỉ cần là vật sống, dù là hệ thống, ta cũng phải thao túng cho ngươi xem.

Sau đó, Biệt Vũ nhìn vào chiếc gương trong phòng, đó là vật duy nhất trong phòng có hình ảnh phản chiếu. Một chiếc gương đồng lớn bằng hai bàn tay, trong gương đồng phản chiếu rõ ràng hình dáng của Biệt Vũ.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...