Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 2: Trần Phú

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-06-30 15:10:35
Lượt xem: 1

"Khi nào thì bị giết?"

Hệ thống trả lời: "Khoảng mười năm sau gì đấy."

Biệt Vũ trầm tư: "Ta từ chối."

Mười năm? Quá lâu, chờ không nổi.

Biệt Vũ suy nghĩ một lúc, quyết định cho hệ thống một cơ hội.

"Nếu ngươi cho ta một bộ máy tính cao cấp, card đồ họa 4090Ti, bộ nhớ 32G, màn hình gaming 4k 240hz và bộ bàn phím chuột mới nhất, ta có thể xem xét."

Hệ thống: "."

"Hãy từ bỏ đi, tu tiên giới không có ổ điện." Hệ thống trả lời dứt khoát.

Biệt Vũ miễn miễn cưỡng cưỡng nói: "Vậy bàn phím thì có thể có chứ, tới một bộ bàn phím VARMILO xem sao? Chơi cho đã nghiền tí."

Hệ thống: "Không có bàn phím, máy tính bỏ túi có được không?"

Biệt Vũ nhăn mày: "Máy tính bỏ túi có phím F không?"

Hệ thống không trả lời, nếu có cơ hội chọn lại Ký chủ, nó chắc chắn sẽ tránh xa mấy bà nội nghiện game như này.

Biệt Vũ đứng dậy, trong lòng nàng có loại cảm xúc khó tả về sự bực bội và lo âu.

Nàng muốn ngửa mặt lên trời hét to.

Suy nghĩ một lúc, hay là thôi đi.

Ai rảnh muốn bị nhục mặt.

Thà để nàng đột tử còn hơn là ở vĩnh viễn trong tu tiên giới, ít nhất trước giây c.h.ế.t là sự vui sướng.

Biệt Vũ định đi dạo quanh Thái An Sơn để giảm bớt căng thẳng, thì một con lợn béo bỗng nhiên chắn trước mặt nàng.

Chính xác hơn mà nói, là một người tu tiên mập giống như con lợn béo.

Hắn ta cầm một chiếc quạt, bày vẽ tạo dáng lịch lãm, còn hơi nhướng nhướng mày đánh giá Biệt Vũ.

Chẳng lẽ hắn cảm thấy bản thân hắn làm ra cái kiểu này là đẹp hả?

Biệt Vũ: *huệ.

"Biệt sư muội, sao vẫn còn mặc y phục của năm ngoái vậy? Trong phủ của ta có nhiều tân phẩm của Cảnh Tú Các, đến chọn một bộ mới đi?" Lợn béo nhìn Biệt Vũ từ trên xuống dưới, mắt híp híp dâm ô mở miệng.

Biệt Vũ nhíu mày, nàng hiểu ý trong lời nói của lợn béo, hắn ý là muốn kiểu quy tắc ngầm ấy ấy.

Nếu đây là internet, Biệt Vũ chắc chắn sẽ dùng những lời chanh chua nhất để nhục mạ Trần Phú, nhưng trong tu tiên giới, không cần thiết, hắn nghe đâu có hiểu.

Với lại nàng không giỏi đánh nhau offline.

Vì vậy, Biệt Vũ chỉ nhẹ nhàng nhếch môi.

"Cút."

Biệt Vũ đi lướt qua phía bên cạnh Trần Phú, bỗng lúc này Trần Phú đột nhiên làm khó dễ duỗi tay nắm lấy cánh tay của Biệt Vũ.

Biệt Vũ theo phản xạ cầm ngược lấy cánh tay của Trần Phú, xoay người đ.ấ.m một cú cha mẹ cũng nhận không ra vào mũi Trần Phú.

"Mày hả bưởi!"

Ngay lập tức, tiếng kêu g.i.ế.c lợn vang lên.

Trần Phú ngã xuống đất, lăn trong bùn một vòng, che mặt, nhìn Biệt Vũ với ánh mắt hung tợn.

"Biệt Vũ! Biệt sư muội! Ngươi còn cho rằng mình là tiểu thư Biệt Gia à! Đánh ta? Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!"

Trần Phú xô đẩy qua đám đông xung quanh, chạy đi mà không quay đầu nhìn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-2-tran-phu.html.]

Đám đệ tử  xung quanh nhìn Biệt Vũ với ánh mắt thương hại cùng vui sướng khi người gặp họa, hiển nhiên bọn họ đã chứng kiến cảnh tượng khôi hài vừa rồi, tất cả đều biết Trần Phú là một tên không dễ chơi.

"Biệt sư muội, muội đã đánh Trần Phú à?" Giang Lan ôm sách chen qua đám người,  lo lắng hỏi.

Biệt Vũ nhìn nàng, không nói một lời.

Nàng đang gọi hệ thống trong lòng.

"Ai dẫy?"

"Giang Lan, sư tỷ của Biệt Vũ."

 Hệ thống tận tình giải thích:

"Thế nào? Có một sư tỷ dịu dàng, quan tâm ngươi như vậy, có khiến ngươi có ý muốn làm nhiệm vụ không?"

"Nếu ngươi có thể bắt mạng internet, ổ cắm điện và một chiếc máy tính cao cấp cho ta, ta có thể xem xét."

Vì thế vấn đề này lại rơi vào vòng lặp vô tận.

"Biệt sư muội?" Thấy Biệt Vũ vẻ mặt ngu ngơ trống rỗng, Giang Lan càng lo lắng hơn.

Đừng nói là do cơn cảm lạnh trước đó làm đầu óc Biệt Vũ bị nóng hỏng nha?

Biệt Vũ lắc tay: “Bụng muội hơi khó chịu, muội về trước nhé.”

Cái này cũng không phải Biệt Vũ lấy lý do qua loa nói với Giang Lan, mà thực sự là Biệt Vũ cảm thấy có chút không thoải mái, có nhớ tới lời nàng nói lúc nãy không, nàng muốn ngửa mặt lên trời hét to.

Chính vì nàng cảm thấy có một cục khí đang nghẹn trong cơ thể, nàng muốn làm gì đó để phóng nó ra ngoài, ví dụ như học cách sói ngửa đầu hú mặt trăng.

Về đến phòng.

Biệt Vũ dự định nằm thả lỏng một chút, nhưng mọi thứ vẫn không chuyển biến tốt đẹp.

Khí trong cơ thể nàng khí tụ càng ngày càng nhiều, nàng giống như một quả bóng khí bị thổi phồng, toàn thân đau đớn khó nhịn.

Biệt Vũ co rúm trên giường, phát ra tiếng rên đau đớn.

“Ký chủ, nồng độ linh lực trong cơ thể ngươi đang tăng nhanh chóng, sao lại như vậy? Thử  vận công đem linh lực phóng ra bớt xem sao?” Hệ thống lần đầu tiên gặp tình huống này.

“Vận công? Vận kiểu gì? Ấn phím F có được không?” Biệt Vũ suy yếu hỏi.

Hệ thống làm lơ bỏ qua đoạn phím F, nó lên công cụ tìm kiếm một chút. “Trên mạng cũng không viết vận công như nào, ngươi tự nghĩ cách phóng linh lực ra ngoài đi?”

“Sao ngươi lại có thể lén lút ở trước mặt anh em tốt lướt web như thế?”

Biệt Vũ mơ hồ trả lời: “Đau quá, ta muốn tạo ra một thế giới có thể vận công bằng phím F.”

Tuy Biệt Vũ không muốn sống sót trong tu tiên giới không có internet, nhưng cũng không có nghĩa là nàng muốn bị đau đớn tra tấn đến chết, có thể c.h.ế.t một cách dứt khoát không?

Tu tiên giới không thể vận công bằng phím F là thất bại.

Lúc này, Trần Phú dẫn theo một vài tiểu đệ với khí thế hùng hổ đi qua hành lang, đi đến phía cuối phòng của Biệt Vũ.

Hầu hết các đệ tử đều chọn cúi đầu giả vờ không thấy, bọn họ đều biết Trần Phú có một cái họ hàng là trưởng lão, không ai muốn gây rắc rối cho mình.

“Biệt sư muội?” Giang Lan gõ cửa, ánh mắt của nàng không thể che giấu sự lo lắng.

Tình trạng của Biệt Vũ khiến nàng khó lòng mà yên tâm, huống chi hôm nay Biệt Vũ còn đánh Trần Phú.

Trước đây, Biệt Vũ luôn tránh xa Trần Phú, hôm nay sao lại...?

Linh căn của Trần Phú rất kém, nhưng vì có một cái họ hàng là trưởng lão, hắn ta ở Cảnh Tú Thái An dựa thế khinh người, nối giáo cho giặc, phu tử và quản sự cũng đều là mắt nhắm mắt mở như không thấy, tùy ý để Trần Phú hồ nháo.

Lại hướng lên trên chút, mười sáu Phong trưởng lão, các Tiên Tôn cũng không bao giờ quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của đệ tử bình thường.

Không ít đệ tử đã bị Trần Phú ức hiếp, bọn họ cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay vào bụng.

Trần Phú, người chưa bao giờ gặp vấn đề lại bị làm xấu mặt trước Biệt Vũ, trước mặt nhiều đệ tử như vậy, hắn ta sao có thể bỏ qua chuyện này?

Bình luận

0 bình luận

    Loading...