Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta không có ý định thị tẩm đêm nay, đúng lúc này bạch nguyệt quang của hắn lại xuất hiện - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-18 15:25:23
Lượt xem: 105

Phụ thân vừa rời đi không lâu, Hồ cơ liền đến gặp ta. Nàng bước vào, bái kiến rồi mới thưa: “Hoàng hậu nương nương, ta muốn đến gặp nương nương, nhưng dạo gần đây bệ hạ luôn muốn ta hầu hạ, nên không tiện vấn an người.”

Nếu không phải vì giọng nàng đầy vẻ khó chịu, ta có lẽ đã tưởng rằng nàng đến đây để khoe khoang. Nhưng Hồ cơ không như những người khác, nàng thật sự chân thành, không giống những kẻ có dã tâm muốn leo cao như Khương Như Ý.

Sau vài lần gặp gỡ, ta hỏi nàng một chuyện: “Ngươi dường như không hề đề phòng ta? Nói xấu bệ hạ sau lưng, không sợ ta trị tội ngươi sao?”

“Nương sẽ không đâu, người kia nói với ta rằng nương là người rất lương thiện.”

“Người đó là ai?” Ta nhạy bén nắm bắt được điểm quan trọng, bắt đầu truy hỏi. Nhưng Hồ cơ vẫn không chịu tiết lộ, nàng chỉ nói: “Trước đây, người đó dặn ta rằng ở trong hoàng cung này, ta có thể tin tưởng nương, có thể chia sẻ mọi điều với nương. Người đó còn nói, nếu có ngày nương hỏi đến chuyện về hắn, hãy nhắn lại một câu.”

“Câu gì?” Sự tò mò thôi thúc khiến ta không ngừng hỏi thêm. Hồ cơ cười, rồi đáp: “Người đó quả thật không lừa ta, hắn nói nương nhất định sẽ muốn biết.”

Ta nhìn nàng, mặt có chút cau lại. Cảm giác bị kẻ khác điều khiển thật không dễ chịu. Vừa lúc ta định tỏ vẻ uy quyền của Hoàng hậu để dọa nàng, thì nàng liền nhanh chóng nói thêm: “Người ấy nhắn rằng nương nương đừng lo lắng tìm hắn, thời điểm thích hợp hắn sẽ tự đến gặp người, người ấy vẫn luôn ở đây, và sẽ không bao giờ phản bội nương nương.”

“Chỉ thế thôi sao?” Ta hơi ngạc nhiên.

Hồ cơ gật đầu, định nói thêm điều gì đó thì thái giám Tuỳ Hỉ đến, hành lễ rồi nói: “Bẩm Hoàng hậu, bệ hạ đang tìm Hồ cơ cô nương.”

Đúng vậy, Tuỳ Hỉ vẫn gọi nàng là Hồ cơ cô nương, vì đến giờ Lý Nhuận Sinh vẫn chưa ban cho nàng danh phận, chỉ như một món đồ chơi của hoàng đế.

Ta gật đầu, rồi quay sang Hồ cơ: "Bệ hạ gọi, ngươi mau trở về đi, hầu hạ bệ hạ không phải chuyện dễ, sau này nếu không có việc gì quan trọng, không cần đến thỉnh an ta, ta thích yên tĩnh.”

Hồ cơ hành lễ rồi lui ra, Tuỳ Hỉ cũng theo sau, thoáng nhìn ta một cái rồi cáo lui.

Họ vừa đi, sân của ta lập tức trở nên tĩnh lặng.

Ta cười nhạt, chốn hậu cung rộng lớn là thế, nhưng khi đã không còn được sủng ái, khung cảnh cũng trở nên lạnh lẽo, lẻ loi.

Ma ma đặt chén trà xuống, lo lắng hỏi: “Nương nương, nếu mệt thì người nghỉ ngơi đi, để lão nô ra bên ngoài canh chừng.”

Ta nhìn ma ma, tóc bà đã lấm tấm bạc, lòng chợt dâng lên chút buồn. Ta hỏi: “Ma ma, trên đời này thật sự có tình cảm chân thành sao?”

“Có chứ, nương nương, xin người yên tâm, cuối cùng rồi người cũng sẽ gặp được thôi.”

Câu trả lời của ma ma khiến ta bất giác nhớ đến người mà Hồ cơ nhắc tới, người đã nói sẽ không bao giờ phản bội ta. Hắn là ai? Liệu có đáng tin không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-khong-co-y-dinh-thi-tam-dem-nay-dung-luc-nay-bach-nguyet-quang-cua-han-lai-xuat-hien/chuong-7.html.]

Bao nhiêu câu hỏi quay cuồng trong lòng, nhưng ta không sao tìm được câu trả lời. Dù ta có nỗ lực thế nào để nhớ lại quá khứ thì mọi thứ vẫn mù mịt.

---

Chuyện tuyển phi phức tạp khiến ta bận rộn không thôi, đến mức chẳng còn thời gian mà nghĩ về 'người kia' nữa.

Xanh Xao Truyện

Hoàng đế tuyển phi là chuyện đại sự, các đại thần trong triều đều coi đây là việc trọng yếu. Ai nấy đều muốn tìm được người phù hợp cho bệ hạ.

Mười bốn vị tú nữ được đưa vào cung, ta đứng bên cửa sổ nhìn họ tươi cười vui vẻ, chợt chạm tay lên chiếc trâm cài tóc, lòng thầm than: “Không biết nụ cười vô tư ấy còn kéo dài được bao lâu?”

Người mới rồi cũng sẽ thành người cũ, có kẻ chờ đợi đến bạc đầu nơi cung cấm.

Đời trước, không có chuyện tuyển phi, bởi Lý Nhuận Sinh từng hứa với ta sẽ không nạp thêm ai vào hậu cung. Khi đó, ta còn cười vui vẻ mà tin lời hắn.

Nhớ lúc nhắc đến chuyện tuyển phi với hắn, hắn chỉ đáp một cách dè dặt: “Hoàng hậu quyết định mọi việc.”

Dù lời nói khéo léo, ta vẫn nhìn thấy rõ lòng hắn, có nam nhân nào lại không muốn tam cung lục viện, giai lệ ba nghìn?

Theo lời thái giám hầu hạ cạnh Lý Nhuận Sinh, ngay đêm đầu tiên các tú nữ tiến cung, hắn đã sủng hạnh một người.

Ta nghe xong chỉ gật đầu, không mấy bận tâm. Miễn là không ai bước lên giường của ta, người nào được sủng ái ta cũng chẳng màng.

Nhưng khi ta vui vẻ thản nhiên, lại có kẻ không hài lòng. Hắn đứng không xa, nhìn ta nói: “Hoàng hậu thật có nhã hứng, chính mình làm chủ cho phu quân chọn thiếp thất, trong lòng chắc cũng chẳng dễ chịu gì?”

“Quốc sư cũng thật rảnh rỗi, bận tâm đến hỉ nộ của bổn cung. Là Hoàng hậu, ta tự nhiên phải lo cho bệ hạ. Hậu cung ít người, con nối dõi chẳng có bao nhiêu, ta phải nghĩ đến đại cục.”

Bị ta châm chọc, quốc sư không hề tức giận, chỉ thản nhiên đáp: “Hoàng hậu vẫn khéo ăn khéo nói như trước.”

Ta liếc hắn một cái đầy khó chịu rồi không nói thêm lời nào.

Quốc sư này không phải kẻ dễ đối phó. Hắn cũng họ Lý, là thúc thúc của Lý Nhuận Sinh. Khi xưa, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, người được tiên hoàng yêu quý nhất chính là vị quốc sư này.

Nhưng hắn không màng đến ngai vàng, để chứng tỏ lòng mình, hắn đã xin trở thành đệ tử của quốc sư tiền nhiệm, từ bỏ quyền lực.

Dù hắn lớn tuổi hơn Lý Nhuận Sinh không nhiều, nhưng lại mang vẻ xa cách trần tục, đồng thời miệng lưỡi sắc bén vô cùng. Cảm giác bị hắn theo dõi thật không thoải mái, như thể mọi bí mật đều bị hắn nhìn thấu.

Chính vì vậy, từ khi trọng sinh trở lại, ta luôn tránh xa hắn nhất không phải vì điều gì khác, chỉ là để bớt đi phiền toái.

Loading...