Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ta Kết Hôn Với Hoàng Thúc Của Thái Tử - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-08-22 09:15:09
Lượt xem: 2,755

13

 

Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, ngài nhìn chằm chằm vào Thái tử, không nói một lời.

 

Thái tử sợ hãi, lập tức quỳ sụp xuống đất, run rẩy lắc đầu:

 

"Con không có, không phải con..."

 

Ta cũng quỳ xuống, vừa khóc vừa thưa: "Hoàng thượng ngài đã nghe hết rồi, Thái tử hắn đã g.i.ế.c Thần Vương..."

 

Không biết bị kích động bởi từ nào, Hoàng đế giáng cho Thái tử một cái tát.

 

Máu chảy ra từ khóe miệng Thái tử, nhưng hắn lại cười:

 

"Là con g.i.ế.c y thì sao? Phụ hoàng, ngài còn có sự lựa chọn nào khác không? Cái đứa con hoang đó đã c.h.ế.t rồi! Ngài chỉ còn lại mình con thôi!"

 

Hoàng đế giận dữ đến cực độ, chỉ tay vào Thái tử mà không nói nổi một lời.

 

"Bậy bạ gì vậy, ai chết?"

 

Giọng của Chu Nghiễn Thanh lại vọng từ ngoài cửa vào.

 

Y bước thẳng qua Thái tử, trước tiên đỡ ta dậy, rồi mới dìu Hoàng đế đang đứng không vững.

 

Hoàng đế liếc nhìn y một cái, dường như không ngạc nhiên khi y còn sống.

 

Chỉ có Thái tử là không thể tin nổi, lắc đầu liên tục: "Không thể nào... không thể nào..."

 

"Không thể nào? Ta lẽ ra phải c.h.ế.t dưới tay những sát thủ mà ngươi phái tới?"

 

Chu Nghiễn Thanh ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ vào mặt Thái tử.

 

"Lần này ngươi lại thua rồi, hoàng đệ."

 

Chuyện đã đến nước này, cũng chẳng cần giả vờ huynh đệ tình thâm trước mặt Hoàng đế nữa.

 

Dù sao thì, lần này Hoàng đế phải đưa ra một quyết định.

 

Một là đứa con trai thông minh sinh bởi người con gái đã c.h.ế.t từ lâu mà ngài luôn nhớ nhung, một là đứa con ngu ngốc mà gia tộc phạm trọng tội và lại còn hại c.h.ế.t huynh trưởng mình.

 

Chọn lựa này chẳng khó khăn gì.

 

"Thẩm gia làm việc ác lên tới tám mươi điều, gia tộc bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp, làm nô lệ cho quân đội, vĩnh viễn không được nhập quan; Quý phi bao che, ban lệnh tự vẫn. Thái tử mưu hại Thần Vương, phế truất Thái tử, giam vào Tông Nhân phủ."

 

Hoàng đế không nhìn lại hai đứa con của mình, run rẩy bước ra khỏi điện.

 

Thái tử từ lúc Chu Nghiễn Thanh xuất hiện đã như sụp đổ, giờ bị lôi đi mà cũng không có phản ứng gì.

 

14

 

Hoàng đế và Thái tử vừa rời đi, Chu Nghiễn Thanh liền ôm chặt ta.

 

Sắc mặt lạnh lùng của y ban nãy vỡ vụn, giờ đây y trông thật yếu đuối và ủy khuất.

 

Ta từ nhỏ lớn lên trong tình yêu thương giữa cha mẹ, trong tình yêu thương của cha mẹ dành cho ta và muội muội.

 

Mẫu thân là người mẹ nghiêm khắc, bà giám sát chặt chẽ công việc nữ công, học vấn của ta, và cũng thưởng cho ta kẹo khi ta tiến bộ.

 

Phụ thân là người cha hiền từ, ông sẽ lén dẫn ta ra ngoài cưỡi ngựa, và khi chúng ta bị mẫu thân bắt gặp mà trách mắng, ông sẽ lén làm mặt xấu với ta.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Làm con gái của họ, ta rất hạnh phúc.

 

Nhưng Chu Nghiễn Thanh thì khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-ket-hon-voi-hoang-thuc-cua-thai-tu/phan-7.html.]

 

Mẫu hậu y mất sớm, y thậm chí không có tư cách làm con của phụ thân mình.

 

Y hầu như chưa từng nhận được tình yêu thương.

 

Ta cảm thấy đau lòng, vỗ về lưng y.

 

Ta khẽ hứa: "A Nghiễn, từ nay ta sẽ yêu thương chàng."

 

Phiên ngoại: Góc nhìn của Thần Vương

 

1

 

Lần đầu tiên ta gặp Hà Tân Bắc, là vào đợt đi săn mùa xuân.

 

Khi ấy, tiểu thư danh giá của phủ Tướng quân, khoác áo đỏ, cưỡi ngựa uy phong, trông như một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa.

 

Rồi ta thấy nàng cướp ngựa của Thái tử, hô một tiếng "Giá" và phóng đi.

 

Để lại Thái tử với khuôn mặt đầy đất, giận dữ dậm chân.

 

Thái tử, người được gọi là cháu của ta trên danh nghĩa, nhưng thực ra là em trai ta.

 

Ngoài ta ra, chưa từng thấy ai khiến hắn bẽ mặt đến thế.

 

Lập tức ta cảm thấy hứng thú, liền cưỡi ngựa đuổi theo.

 

Ta thấy nàng tự do cưỡi ngựa giữa núi rừng.

 

Thấy nàng ngâm thơ sảng khoái, đọc nửa câu đầu nhưng quên mất nửa câu sau.

 

Thấy nàng nhanh nhẹn bắt được một con thỏ trắng, lẩm bẩm muốn mang về tặng muội muội...

 

Rồi nàng nhắm đến một con gấu nâu, đó cũng là mục tiêu của ta trong chuyến đi này.

 

Ta theo sau nàng nửa dặm, cùng nàng giương cung.

 

Cuối cùng, mũi tên của nàng trúng mắt con gấu nâu, còn ta thì chệch một chút.

 

Nàng đã thắng.

 

2

 

Lần thứ hai ta gặp Hà Tân Bắc, là vào sinh nhật của Hoàng đế.

 

Nàng trông như lột xác, trầm tĩnh đến mức ta nghĩ rằng người đã cướp ngựa và làm mặt xấu với Thái tử không phải là nàng.

 

Ta thấy nàng trả lời phụ hoàng không chút sơ hở;

 

Thấy nàng ăn từng miếng nhỏ;

 

Thấy nàng thậm chí còn lên biểu diễn ngâm thơ một bài.

 

Rồi nàng khẽ nói gì đó với phụ thân nàng, sau đó rời khỏi điện.

 

Dù biết rằng như vậy rất giống kẻ bám đuôi, ta vẫn không nhịn được mà đi theo.

 

Vừa đến ngự hoa viên, nàng đã ngửa mặt lên trời thở dài: "Bức bối c.h.ế.t mất!"

 

Ta không nhịn được mà bật cười.

 

Giây tiếp theo, nàng từ ống tay áo rút ra một chiếc khăn tay đầy bánh ngọt, vừa lẩm bẩm "Muội muội một miếng, ta một miếng"  vừa nhét đầy vào miệng.

 

Thật tốt, nàng vẫn là nàng.

Loading...