Ta giả chế.t thành toàn cho hoàng đế và bạch nguyệt quang - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:10:52
Lượt xem: 1,918

1

 

Tin tức Sở Kỳ An và Tống Thư sắp đại hôn truyền đến, ta đang ở lãnh cung, ăn một bát cơm nguội thiu.

 

Cung nữ Ngân Kiều của ta thương ta, hướng về phía tiểu thái giám đưa cơm nói: "Nương nương nhà chúng ta chỉ là bị cấm túc, ăn uống chi tiêu vẫn là quý phi!"

 

Tiểu thái giám cười lạnh: "Ngươi biết là quý phi là tốt rồi, trên quý phi còn có hoàng hậu, nô tài cũng chỉ là làm việc theo mệnh lệnh của hoàng hậu."

 

Ngân Kiều tức giận đến đỏ mắt, nàng biết, là Tống Thư đang cố ý hành hạ ta.

 

Thế nhưng cả cung trên dưới, không ai dám nói gì.

 

Ai cũng biết, Tống Thư, nữ tử xinh đẹp vừa mới tiến cung chưa được bao lâu, là bạch nguyệt quang mười mấy năm qua của Sở Kỳ An.

 

Người người đều nói nàng tâm địa lương thiện, dung mạo xinh đẹp, giống như tiên nữ hạ phàm, không nhiễm bụi trần.

 

Ngay cả tiểu thái giám đưa cơm này cũng thiên vị nàng:

 

"Nương nương, người hạ độc mưu hại hoàng hậu, hoàng hậu còn giữ lại cho người một mạng, đã là vô cùng nhân từ rồi."

 

Ngân Kiều vội vàng nói: "Nương nương nhà chúng ta bị oan uổng..."

 

Ta đè tay nàng lại, ra hiệu không cần nhiều lời.

 

Ngay cả Sở Kỳ An cũng không tin ta, nói với tiểu thái giám này có ích gì.

 

Tiểu thái giám khinh thường bĩu môi, rời đi.

 

Ta nghe thấy bên ngoài có thị vệ đang tán gẫu, nói Sở Kỳ An đối với Tống Thư như thế nào, nghi thức hôn lễ long trọng đến mức nào.

 

"Nhỏ tiếng một chút, đừng để vị kia bên trong nghe thấy."

 

"Nghe thấy cũng không sao, ả ta dựa vào việc đi theo hoàng thượng mấy năm, liền dám hạ độc hoàng hậu, hoàng thượng sẽ không cho phép ả ta sống sót rời khỏi lãnh cung."

 

Giữa những lời bàn tán ồn ào, ta tự mình khoanh chân trên giường, nhắm mắt lại, bắt đầu luyện tập hô hấp.

Anan

 

Ngân Kiều bưng nước rửa mặt vào cho ta, vừa nhìn thấy ta như vậy, có chút lo lắng.

 

Nàng tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương đang luyện công?"

 

Ta nhắm mắt, chậm rãi gật đầu.

 

Ngân Kiều càng thêm bất an, nàng cắn cắn môi:

 

"Nương nương, người có phải là muốn trốn ra ngoài?"

 

"Nô tỳ biết nương nương có võ công, nhưng hoàng cung này bên trong có thị vệ canh giữ, bên ngoài có cấm quân tuần tra, cho dù là tuyệt thế cao thủ cũng không thể nào trốn thoát."

 

Ta mở mắt ra, hít thở sâu vào đan điền.

 

Ngân Kiều không biết.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-gia-chet-thanh-toan-cho-hoang-de-va-bach-nguyet-quang/chuong-1.html.]

Thứ ta luyện chính là bế khí công.

 

2

 

Ta tên là Khương Tụng, là truyền nhân duy nhất trên thế gian của bế khí công.

 

Năm bốn tuổi, ta vẫn là một đứa trẻ mồ côi, cùng chó hoang trên đường tranh nhau nửa củ khoai lang, sau khi giành chiến thắng liền gặp được sư phụ.

 

Sư phụ ta là một lão già béo lùn, ông ấy nói ta có căn cơ kỳ lạ, hỏi ta có bằng lòng trở thành đồ đệ của ông ấy hay không.

 

Ta hỏi ông ấy: "Làm đồ đệ của ông có khoai lang nướng ăn không?"

 

Sư phụ nói: "Có."

 

Cứ như vậy, ta gia nhập môn phái của sư phụ.

 

Môn phái chúng ta tổng cộng có ba sinh vật sống.

 

Sư phụ, ta, còn có một con rùa đen già.

 

Nghe nói con rùa đen già này đã sống được một vạn năm, mà phương pháp luyện công của chúng ta chính là nhìn chằm chằm vào vạn niên quy, hít thở chậm rãi.

 

Tưởng tượng mình là con rùa này, trăm năm không cần hít thở, ngàn năm không cần ăn uống, vạn năm không cần dời ổ.

 

Đây chính là quy tức công.

 

Mà quy tức công luyện đến mức tận cùng, chính là bế khí công.

 

Bởi vì hít thở quá chậm, cho nên coi như là không có.

 

Lúc bế khí chúng ta liền giống như tiến vào giấc ngủ đông, không ăn không uống không hít thở, quá trình trao đổi chất chậm đến mức không thể tưởng tượng nổi.

 

Mười lăm tuổi năm ấy, ta xuất sư, công phu đại thành, còn hơn cả sư phụ.

 

Nhưng rất nhanh ta phát hiện, xuất sư dường như cũng chẳng có tác dụng gì.

 

Công phu của người ta luyện thành, có thể một kiếm khai thiên môn.

 

Công phu của chúng ta luyện thành, có thể đặc biệt giống rùa đen.

 

Lão già kia xấu xa lắm, ta cảm thấy mình bị ông ấy lừa, mười một năm qua luyện tập chỉ là vô ích.

 

Nhưng sư phụ cũng không cho ta cơ hội chất vấn ông ấy.

 

Ông ấy thông qua viết thư, yêu một bà lão góa chồng ở phương xa, ngàn dặm xa xôi chạy đến bên người ta để hoàng hôn luyến ái.

 

Còn ta, ông ấy cho rằng ta công phu đã đại thành, có thể tự lực cánh sinh rồi.

 

Cứ như vậy, ta mười lăm tuổi lại một lần nữa lưu lạc đầu đường xó chợ.

 

May mắn là sư phụ có nhiều mối quan hệ tốt, các vị thúc thúc bá bá của các môn phái khác trên giang hồ thay phiên nhau cho ta ăn, hôm nay ta ở Nga Mi phái học hai ngày kiếm pháp, ngày mai ở Bá Đao môn học ba ngày đao pháp, cứ như vậy mà lang thang.

 

Lang thang, lang thang, ta liền gặp được Sở Kỳ An.

Bình luận

6 bình luận

  • Má chị ta coi cơ bụng là tài nghệ 🤣 cười chếc

    Wanyuxiaoxiannu 3 tuần trước · Trả lời

    • tập được cỡ đó cũng là một loại tài nghệ mờ ^^

      Anan 3 tuần trước · Trả lời

  • Không về với nhau cũng tốt

    Bôngg 3 tuần trước · Trả lời

  • Đau lòng thật

    Kiến 🐜 3 tuần trước · Trả lời

    • Bả không về với ổng cũng đúng đắn nha :3 mặc dù hơi buồn thiệc

      Anan 3 tuần trước · Trả lời

Loading...