Ta Gả Cho Thừa Tướng Quyền Khuynh - Chương 18: Nguyên Hạo “tỉnh”

Cập nhật lúc: 2024-07-07 12:27:34
Lượt xem: 2,463

Khoảng ba, năm ngày sau, vào một đêm nọ, Nguyên Hạo đột nhiên đến phòng ta, tên này hình như uống hơi nhiều rượu, vừa vào phòng liền say khướt ợ một cái, cởi giày leo lên giường.

 

Hắn nắm tay ta nhét vào lòng, nhìn ta với đôi mắt mơ màng, giọng điệu có chút u oán.

 

“Ta nghe nói công chúa kiếm được không ít bạc, đã nói chia một chín, phần của ta đâu?”

 

Hừ, thảo nào đêm nay lại đến đột ngột như vậy, hóa ra là vì bạc.

 

Ta chu m.ô.n.g ra ngoài, vất vả móc từ khe giường ra một cái túi vải nhỏ màu đỏ, lại lấy bạc ra l.i.ế.m liếm, đau lòng rút vài tờ đưa cho Nguyên Hạo.

 

Nhưng vừa quay người lại, liền thấy Nguyên Hạo đang nhìn chằm chằm vào m.ô.n.g ta với vẻ mặt thèm thuồng.

 

“Này, tiêu tiết kiệm một chút.”

 

Ánh mắt Nguyên Hạo chậm rãi chuyển sang tờ bạc, đôi mắt long lanh, hắn nhận lấy bạc, không khách sáo nhét vào túi, lại xé rách quần áo, lẩm bẩm: “Đến cũng đến rồi, ngủ một giấc rồi hãy đi.”

 

“???”

 

Ta kéo chặt cổ áo, vô thức lùi về sau, trong đầu đột nhiên nhớ đến lời nói bị ngủ miễn phí của Kim Ngọc, càng nghĩ càng thấy không đáng.

 

Với tốc độ nhanh như chớp của hắn, còn nhanh hơn cả ta cởi quần áo, thật sự không đáng để phí sức cởi quần áo.

 

Nhưng chưa kịp để ta suy nghĩ nhiều, Nguyên Hạo đã kéo ta vào lòng, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

 

Miệng còn lẩm bẩm một câu: “Đại Châu thơm quá.”

 

Mẹ kiếp, hóa ra hắn nói ngủ một giấc là thật sự ngủ một giấc!

 

Ta tức đến mức nửa đêm không ngủ được, vừa véo vừa cắn mặt Nguyên Hạo, bận rộn đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-ga-cho-thua-tuong-quyen-khuynh/chuong-18-nguyen-hao-tinh.html.]

Nhưng không ngờ, sáng sớm đã bị Kim Ngọc đánh thức.

 

“Công chúa, công chúa, lần trước người nói tên khốn nạn đó sớm x.u.ấ.t tinh. Ta đã nhờ người ở sòng bạc tìm cho người một ít thuốc bí truyền, người ta nói, loại thuốc này hiệu quả thần kỳ, uống vào đảm bảo không xuất ra được, ta lén mang về, người bảo Hoa ma ma nấu lên, cho tên khốn nạn đó uống, đảm bảo hắn muốn xuất cũng không xuất ra được…”

 

Giọng Kim Ngọc đột ngột dừng lại, Nguyên Hạo mặt mày tím tái, ôm ta, trừng mắt nhìn Kim Ngọc với vẻ mặt giận dữ.

 

Cái bọc lớn “bịch” một tiếng rơi xuống đất, thảo dược đủ màu sắc rơi vãi đầy đất.

 

Ta liên tục nháy mắt với Kim Ngọc, nàng ta căn bản không thèm nhìn, nhắm mắt chạy trối chếc.

 

Gió sớm mai vẫn còn hơi lạnh, thổi tung váy lụa vốn đã lỏng lẻo của ta, để lộ một phần vai.

 

Nguyên Hạo nghiến răng ken két, nhìn ta với vẻ mặt nửa cười nửa không.

 

“Sớm x.u.ấ.t tinh! Công chúa chính là dùng cách này để bôi nhọ ta bên ngoài?”

 

Nói như vậy là bôi nhọ sao, chẳng phải là sự thật hay sao?

 

Tất nhiên, lời này cũng không thể nói thẳng ra, nói thật lòng tự ái.

 

Ta cười hì hì, mặc quần áo vào, chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

 

Nhưng Nguyên Hạo hiển nhiên không có ý định buông tha ta, hắn giật chăn lên, “xoẹt” một tiếng xé rách quần áo của ta, túm chân ta kéo trở lại, hung hăng đè ta xuống dưới thân.

 

 

Một canh giờ sau, ta giọng khàn đặc, uể oải bám vào người Nguyên Hạo vẫn đang dùng thân thể để chứng minh.

 

“Lần trước… và lần này… sao lại khác nhau?”

 

Anan

Nguyên Hạo kêu rên một tiếng, mồ hôi trên trán rơi xuống mặt ta, mặt không cảm xúc nói: “Lần đầu tiên khó tránh khỏi có chút căng thẳng, không ngờ lại khiến công chúa hiểu lầm như vậy. Lần này, công chúa hãy từ từ cảm nhận đi.”

Bình luận

3 bình luận

Loading...