Ta Gả Cho Thừa Tướng Quyền Khuynh - Chương 1 + 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 17:10:33
Lượt xem: 4,226

Chương 1: Con gái của đồ tể

Trước khi tạo phản, cha ta là đồ tể nổi tiếng ở Phụng Kinh.

Ông có kỹ thuật giếc mổ lợn vừa nhanh vừa ổn định, chưa bao giờ để lợn phải chịu thêm chút đau đớn nào, vì vậy lợn ở mười dặm tám thôn đều thích bị ông giếc.

Anan

Tạo phản là một sự kiện bất ngờ. Mười lăm phút trước khi tạo phản, cha ta vẫn đang cần mẫn giếc mổ lợn, lát sau đã bị dân làng đẩy vào cung.

Theo hồi ức của dân làng sau này, trong cả làng chỉ có đao pháp của ông là tốt nhất, mọi người đều cảm thấy, ông nhất định có thể làm được.

Quả nhiên cha ta không phụ sự kỳ vọng của mọi người, ung dung c.h.é.m chếc tên hôn quân hai mươi năm không lâm triều, chỉ biết cầu tiên vấn đạo kia.

Vì vậy, năm mười lăm tuổi, ta từ con gái của đồ tể, bỗng chốc trở thành đích công chúa tôn quý nhất đương triều.

Số phận, đôi khi chính là kỳ diệu như vậy!

Chương 2: Phiền não của Hoàng đế

Con người luôn có phiền não, cho dù là làm đồ tể hay làm hoàng đế.

Trước khi làm hoàng đế, điều cha ta lo lắng mỗi ngày là lợn ở mười dặm tám thôn có đủ để giếc hay không, sau khi làm hoàng đế, cha ta lại lo lắng mỗi ngày là ngai vàng này có ngồi vững hay không.

Vì thế, ông sầu muộn đến mức cả đêm không ngủ được, hai mắt đều thâm quầng.

Ta khịt mũi coi thường, vừa cắn hạt dưa vừa khuyên nhủ ông: “Cha suốt ngày nghĩ ngợi nhiều như vậy, nói cho cùng là trong chăn không có đàn bà, chăn của người ta ấm áp tự nhiên không phiền não, chăn của cha như hầm băng, nên mới suốt ngày đối diện với đám lợn kia."

Nhắc đến chuyện này, cha ta càng thêm bực bội, hiện tại điều ông sầu não nhất chính là đàn bà.

Vị hoàng đế trước của ông, chúng ta gọi là hôn quân, hôn quân suốt hai mươi mấy năm không lâm triều, một lòng cầu tiên vấn đạo, vọng tưởng trường sinh bất lão.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-ga-cho-thua-tuong-quyen-khuynh/chuong-1-2.html.]

Nói ông ta không ngu ngốc, ông ta đối với triều chính không màng không hỏi, giao phó toàn bộ cho thừa tướng Nguyên Hạo, để hắn một mình thao túng quyền lực.

Nói ông ta ngu ngốc, ông ta lại suốt ngày nơm nớp lo sợ, sợ Nguyên Hạo quyền thế quá lớn, sẽ tạo phản soán ngôi.

Vì vậy, ông ta suốt ngày băn khoăn suy nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến ông ta vừa không cần lâm triều, vừa không sợ Nguyên Hạo tạo phản đây?

Chuyện này, ông ta đã suy nghĩ suốt năm năm, cuối cùng đưa ra kết luận chính là -- đàn bà!

Suy nghĩ của hôn quân thập phần phù hợp với thiết lập hôn quân của ông ta, ông ta cho rằng chỉ cần một người đàn ông có đàn bà, sẽ suốt ngày chìm đắm trong tình tình ái ái, tự nhiên sẽ không làm việc lớn, nhưng người như Nguyên Hạo, lại không phải nam nhân tầm thường, một người tự nhiên không được, ít nhất phải ba người!

“Tên ngu xuẩn này, đưa mấy vũ cơ đến là được rồi, con xem hắn làm chuyện gì kìa!"

Cha ta tức giận đến mức ném con d.a.o mổ lợn của mình vào cây cột, ghim chặt vào đó.

Cũng không thể trách cha ta tức giận, thiên hạ tổng cộng có ba đại thế gia, phân biệt là:

Vĩnh Đăng Vương thị, cha anh đều là tướng quân, nắm giữ phần lớn binh quyền trong triều, dân gian có câu “Vương hữu mã, cộng thiên hạ”;

Bình Lạc Lý thị, nắm giữ mạch m.á.u thương mại, nghe nói chỉ hiệu cầm đồ, đã có tới vạn nhà, vàng bạc trong nhà, nhiều hơn quốc khố mấy lần;

Tây Hà Tạ thị, là biểu tượng của văn nhân thiên hạ, nắm giữ vạn quyển sách, tất cả sách vở văn võ trị quốc lưu truyền trong triều đều xuất phát từ Tạ thị, tùy tiện một người của Tạ thị, đều có thể làm thầy của đế vương.

Dưới sự ban hôn của hôn quân, ba vị quý nữ này, không sót một ai, đều trở thành trắc thất của Nguyên Hạo.

Quân, thương, văn vốn dĩ phân tán, tự thành thế cân bằng.

Giờ thì hay rồi, ba nhà hợp nhất, thống nhất gọi là Nguyên gia.

 

Bình luận

3 bình luận

Loading...