Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Gả Cho Gian Thần Xảo Quyệt - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-17 18:58:30
Lượt xem: 980

Ta gả cho gian thần quyền khuynh triều dã.

Hắn nắm trong tay quyền thế to lớn, không việc ác nào không làm. Ngoài ra, trong Kinh thành còn đồn đại rằng hắn là kẻ đoạn tụ.

Mọi người đều nói, nữ tử Trần gia gả cho hắn, cuộc đời này coi như bị hủy hoại rồi.

Còn ta lại vui đến không khép miệng được, suy cho cùng, ta đời này có bạc tiêu không hết, phu quân lại chẳng khác nào người vô hình.

Ai mà không yêu được chứ?

Nhưng bây giờ, ta nhìn hắn ngày ngày trong thư phòng lo toan quốc sự, trong lòng chợt trầm tư: “Lời đồn thật hại người không ít mà...”

Thậm chí, đêm đêm hắn còn thủ thỉ gọi tên ta không phút ngơi nghỉ: "Nguyệt Nguyệt..."

Ta không thể nhịn nổi nữa, tiến tới nắm chặt cổ áo hắn, phẫn nộ mà thét: "Là ai! Rốt cuộc là ai đang tung tin đồn hại người như vậy!"

1

Quyền thần làm nghiêng ngửa triều đình đến nhà ta cầu thân.

Ngày nhìn thấy thánh chỉ tứ hôn, cả nhà trên dưới đều khóc lóc bi thương, đều than thở rằng gia môn bất hạnh.

Mẫu thân lại ôm đại tỷ khóc không ngừng, lớn tiếng than thở: "Ôi, mệnh con ta sao lại khổ như thế này?"

Chỉ có ta thản nhiên ăn xong miếng lê cuối cùng trong tay, rồi hờ hững ném sang một bên, đứng dậy, nghiêm túc nói: "Con gả."

Nghe thấy lời này, cả nhà ngẩn ngơ, ánh mắt kinh ngạc nhìn ta, như muốn hỏi: “Có phải con điên rồi không?”

Suy cho cùng, kẻ kia không phải là người bình thường, mà là quyền thần độc ác vô tình, coi mạng người như cỏ rác, thậm chí đồn rằng hắn không thích nữ sắc.

Sợ rằng gả qua đó chưa được mấy ngày, đầu đã không biết rơi ở chốn nào rồi.

Còn ta, khẽ ho một tiếng, dìu mẫu thân và đại tỷ đang ôm nhau khóc lóc dưới đất dậy, ánh mắt đầy kiên định: "Yên tâm đi, phụ thân, mẫu thân, đã đến lúc nữ nhi báo đáp ơn sinh thành dưỡng dục rồi."

Có lẽ lời chân thành của ta đã lay động họ, ánh mắt nhìn ta không còn kỳ lạ nữa. Đại tỷ, dù khóc đến lê hoa đái vũ, vẫn không làm giảm đi nhan sắc xinh đẹp, giống như nhìn thấy cứu tinh, vội kéo tay áo mẫu thân: "Mẫu thân..."

Thật ra, ai cũng hiểu rõ, quyền thần chỉ nói muốn cưới nữ nhi Trần gia, nhưng đâu có nói là cưới ai.

Chỉ là đại tỷ mỹ mạo tài danh vang xa, còn ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt.

Sợ rằng đến kẻ ngốc cũng biết, quyền thần kia chắc chắn để mắt đến đại tỷ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-ga-cho-gian-than-xao-quyet/chuong-1.html.]

Quyền thần còn đặc biệt cầu thánh chỉ ban hôn, xem ra là coi trọng, nhưng thực chất ý định của hắn, ai ai cũng hiểu rõ.

"Chuyện này..."

Mẫu thân lộ vẻ do dự, phụ thân cũng sắc mặt trầm ngâm, không ngừng lắc đầu thở dài: "Mẫu thân đây yêu thương cả hai con, vô luận là ai, ta đều không nỡ xa rời..."

Mẫu thân cúi đầu, cầm khăn tay chấm nước mắt, nhưng đôi mắt tròn xoe dưới lớp khăn ấy thỉnh thoảng lại liếc nhìn ta, khiến ta khó lòng bỏ qua.

Thật là giỏi giả vờ.

Ta dù gì cũng là nữ nhi của bà, nhắc đến diễn xuất, ta tự nhận có thể vượt xa mẫu thân. Kỹ năng ba giây khóc của ta lúc này phát huy vô cùng xuất sắc.

Ta lập tức tiến tới nắm tay mẫu thân, vừa khóc vừa nói: "Con biết mẫu thân không nỡ xa con, nhưng đại tỷ yếu đuối thế này, sao chịu được khổ cực như vậy? Hãy để con đi, coi như con báo đáp ơn dưỡng dục của phụ mẫu, hu hu hu..."

Cảnh tượng ngay lập tức trở thành ba người cùng khóc lóc không thôi.

Thấy màn diễn đến đây là đủ, ta dùng tay áo lau đi nước mắt, gắng gượng nở nụ cười: "Ngày xuất giá đã gần kề, nữ nhi trở về phòng chuẩn bị. Phụ mẫu chớ vì thế mà ưu phiền, nữ nhi cam tâm tình nguyện."

Ta đội trên mình ánh mắt đầy an ủi của phụ mẫu, quay người trở về phòng, chỉ là trước khi đi không khỏi liếc thêm một lần nhìn đống sính lễ có thể chất đầy cả sân, nước dãi suýt nữa trào ra ngoài.

Quyền thần gì chứ, không thích nữ sắc gì chứ.

Phía trước dù là hố lửa, ta cũng quyết không từ nan.

2

Nếu hỏi vì sao trong nhà không ai dám chống đối hôn sự này, thì không phải là không muốn, mà là không dám.

Phụ thân chỉ là một vị quan nhỏ phẩm cấp năm, thân phận hèn mọn, trong triều đình không có tiếng nói. Còn vị gian thần kia, chính là Tả Thừa tướng nhất phẩm, quyền thế ngút trời. Nếu hắn muốn cưới tất cả nữ nhi của Trần gia, phụ thân cũng chẳng dám thốt lên một chữ "không".

Đại tỷ của ta, Trần Lệnh Châu, là ngọc quý trong tay phụ thân và mẫu thân. Tỷ giỏi thơ văn, nét bút tinh tế, dung mạo lại đứng đầu trong kinh thành. Khi vừa đến tuổi cập kê, các mối mai đã giẫm nát ngưỡng cửa nhà ta, không thiếu những con cháu của danh gia vọng tộc.

Chỉ là phụ mẫu không nỡ xa rời, muốn giữ tỷ lại thêm vài năm, nên đến giờ tỷ vẫn chưa xuất giá.

So với đại tỷ, ta thật quá tầm thường. Ngay cả tên của ta, Trần Lệnh Nguyệt, cũng chỉ vì đêm ta ra đời trăng tròn, nên mới được đặt như vậy.

Sự khác biệt này, rõ ràng ai cũng nhìn thấy.

Kinh thành chỉ biết đến đại tiểu thư Trần gia, nếu nhắc tới còn có nhị tiểu thư… ư? Trần gia còn có nhị tiểu thư sao?

Ta đã quen với điều đó.

Loading...