Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 202

Cập nhật lúc: 2024-07-04 00:45:43
Lượt xem: 95

Có thể bị nhiễm bệnh lao phổi hầu hết bệnh nhân đều là người già, trẻ con và người bệnh tiểu đường, bệnh AIDS, bệnh ung thư có hệ miễn dịch kém. Bản thân Diêu Y Cần mắc chứng thiếu hụt và bệnh tim nhẹ, hơn nữa tinh thần cô ấy nặng nề, lại nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc khiến cô ấy bị bệnh do làm việc quá sức.

Vậy nên trong lúc vẽ bùa kháng cảm nhiễm Kha Mỹ Linh càng phải chính xác, tỉnh táo.

Cô mím môi, nghiêng đầu suy nghĩ, nguyên nhân dẫn đến chứng thiếu hụt này có rất nhiều, đa số có thể từ từ điều trị cho khỏe lại.

Với Diêu Y Cần mà nói thì chứng thiếu hụt và bệnh tim này đều là những nguy cơ tiềm ẩn.

Cứ việc có thể chữa khỏi bệnh lao nhưng cơ thể cô ấy không khỏe mạnh thì Diêu Y Cần vẫn có thể sẽ mắc phải những căn bệnh nặng khác.

Kha Mỹ Linh nheo mắt lại nhìn miếng ngọc giản, chọn ra bùa bổ khí và bùa trị liệu để điều trị chứng thiếu hụt, bùa hiểu biết và bùa tu bổ để chữa bệnh tim.

Trước tiên điều trị bệnh tim sau đó là chứng thiếu hụt, cuối cùng là chữa bệnh lao!

Có phương án, ý thức của Kha Mỹ Linh dần chìm vào trong không gian, bắt đầu vẽ bùa chú.

Được kế thừa rất nhiều bản thảo y học từ người tu sửa, Kha Mỹ Linh từ trong những bản thảo đó chế tạo ra rất nhiều bùa chú từ những lá bùa cơ bản. Nguyên tố bùa chú tùy theo sự kết hợp khác nhau mà cho ra những công dụng khác nhau, độ dày của bùa cũng liên quan đến lượng linh lực bị khóa vào trong đó, có liên quan chặt chẽ đến tình trạng của người bệnh!

Có lẽ cô là chủ nhân của không gian, hoặc có thể cô được đại lão huấn luyện ra, hoặc có lẽ nguyên nhân là cô có mệnh cá chép.

Kha Mỹ Linh cảm thấy bản thân rất có thiên phú trong lĩnh vực bùa chú này.

Sau khi cô vẽ ra lá bùa tương ứng, trước tiên dựa theo ghi chép mô phỏng lại hoàn toàn tình trạng cơ thể của Diêu Y Cần đểu kiểm tra hiệu quả, lại điều chỉnh một chút chi tiết trong bùa chú tới khi đạt được hiệu quả như mong muốn, Kha Mỹ Linh mới chính thức vẽ bùa.

Tống Nham Bách đứng bên ngoài cửa chờ, lúc mới bắt đầu còn có thể nhẫn nhịn nhưng trong phòng vẫn luôn không có chút động tĩnh nào.

Màn đêm dần dần buông xuống, mọi người tan tầm về nhà, nhìn thấy anh ấy đều chào hỏi từ xa rồi tránh đi.

Trong lòng lo lắng thôi thúc anh ấy bước mấy bước đi xa rồi lại vòng trở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-202.html.]

Sau khi bóng đêm nuốt chửng tia sáng cuối cùng, cánh cửa cuối cùng cũng kẽo kẹt mở ra, sắc mặt Kha Mỹ Linh tái nhợt tựa vào khung cửa cười nói: “Được rồi, tôi đã giúp chị Cần bước đầu vượt qua cơn nguy hiểm.”

“Đây là thuốc mà tôi đã chuẩn bị, bên ngoài đã ghi kèm hướng dẫn sử dụng.”

“Bệnh lao tương đối khó chữa, điều quan trọng nhất là nửa năm tiếp theo, mọi người phải kiên trì uống thuốc, không thể đứt đoạn. Nếu không bệnh cũ tái phát thì cháu cũng không còn cách nào.”

“Tôi ghét nhất là người không nghe theo dặn dò của bác sĩ.”

Tống Nham Bách ngây ngốc đứng nghe, chần chừ mở miệng: “Đồng chí nhỏ, ý của cô là Tiểu Cần có thể khỏi hẳn sao?”

“Còn không phải sao, Linh Bảo Nhi tôi ra tay thì không có chuyện trị không hết bệnh!” Kha Mỹ Linh khẽ ngước cằm, kiêu ngạo hừ một tiếng.

“Được.” Tống Nham Bách gật đầu, cùng tay cùng chân đi vào trong phòng, chào hỏi người ta cũng quên mất.

Nhìn thấy người thương trên giường sắc mặt hiếm hoi lắm mới được bình thản, hô hấp đều đều, điểm tĩnh ngủ say, anh ấy không nhịn được nửa ngồi xổm xuống mép giường, cầm tay cô ấy cẩn thận xoa xoa.

Thật tốt, cảnh tượng này chắc chỉ có ở trong giấc mộng, sắc mặt Tống Bách Nham vừa dằn vặt vừa đau khổ.

Anh ấy thích giấc mộng này quá, lại sợ bản thân ngủ nhiều quá sẽ ít gặp được người thương, lại càng sợ khi mở mắt ra sẽ phải đối mặt với sự thật đau đớn là người thương sẽ ra đi mãi mãi.

Kha Mỹ Linh gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu, quay lại nhìn Tần Nguyên Cửu đang đi tới, lẩm bẩm: “Người này không hiểu lễ phép gì cả, lẽ nào không phải nên nói một câu cảm ơn với em sao?”

“Đồ ngốc, đi thôi, em không đói bụng hả?” Tần Nguyên Cửu duỗi tay nắm lấy tay cô.

Kha Mỹ Linh nhanh chóng lùi lại một bước, cười nói: “Trên người em vẫn còn vi khuẩn đó, đừng để nó lây sang anh.”

Nói xong, cô lén lút đưa tay ra sau lưng xé một lá bùa xua bệnh.

Bùa này nghe thì có vẻ toàn năng nhưng thực ra tác dụng của nó không khác gì thuốc sát trùng, có thể loại trừ vi khuẩn gây bệnh trên cơ thể cùng với quần áo.

Bình luận

6 bình luận

  • Ad ra nhanh quá tốc độ đọc ko kịp rồi🙄😆

    2 tuần trước · Trả lời

  • 👍 sáng mới cày xong hơn 100 chương chiều vèo cái 400 chương biết chừng nào mới xong

    Uyên 2 tuần trước · Trả lời

  • Năng xuất quá

    Uyên 2 tuần trước · Trả lời

  • Ráng đọc tới chương 68 mà ad đăng tới chương 194 rồi

    Uyên 2 tuần trước · Trả lời

  • Truyện hay quá ạ. Mong bạn sớm ra chương

    Trang 2 tuần trước · Trả lời

  • Tiếp đi

    Uyên 3 tuần trước · Trả lời

Loading...