Chạm để tắt
Chạm để tắt

TA BỊ PHẢN DIỆN CHIỀU HƯ MẤT RỒI - Chương 07

Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:42:38
Lượt xem: 983

“Chúng ta có nghĩa vụ xây dựng một thế giới thái bình.”

Nực cười, lúc ta yếu đuối, không có kẻ mạnh nào lấy ta làm ranh giới, không ai trừ bạo giúp ta, cũng không có người nào xây dựng thế giới thái bình vì ta.

Hằng ngày ta tranh giành thức ăn với chó hoang, vì một miếng thức ăn thừa mà bị đánh đến suýt c.h.ế.t ở cửa quán trọ, bị người ta ném vào bãi tha ma rồi tự mình bò ra.

Sư tôn, kiếp này người đã không còn là người cứu vớt ta, vậy người lấy tư cách gì dạy ta những điều này?

Chưa từng trải qua nỗi khổ của ta, hà cớ gì dạy ta hướng thiện.

Rốt cuộc ta là công cụ giúp người bình định loạn thế, hay là một quân cờ không đáng để người phải quan tâm?

Nhưng cuối cùng ta vẫn không nói gì.

Ta chỉ lạnh lùng nhìn.

Đôi khi cũng lên tiếng: “Ồ, đúng vậy đúng vậy.”

“Sư tôn nói gì cũng đúng.”

“Vâng thưa sư tôn, ta nhất định sẽ làm người tốt.”

Thân là phản diện, tất nhiên phải sống hai mặt.

Ta đã là một kẻ phản diện đạt tiêu chuẩn rồi.

19.

Một năm sau khi nhập môn, Thiên Khởi Môn tổ chức đại hội tỉ thí cho các đệ tử.

Kiếp trước, Phục Linh không cho ta tham gia, tránh làm chùn nhuệ khí các sư huynh sư tỷ đồng môn.

Ta đồng ý.

Vì vậy, ta trở thành phế vật trong miệng họ, được sư tôn truyền dạy mọi thứ nhưng lại không dám thi đấu.

Do đó, kiếp này, khi Phục Linh vẫn muốn ta không tham gia, ta đã từ chối.

Ta đứng giữa lôi đài, bắt đầu khiêu chiến những đệ tử cùng bối phận từ thứ hạng thấp nhất trong môn phái.

Liên tục thách đấu cho đến nhị sư huynh ở vị trí thứ hai.

Tiếc là nhị sư huynh đã xuống núi rèn luyện, không có ở đây.

Vậy đến lượt đại sư tỷ.

Khi đại sư tỷ đứng trước mặt ta, vị trí của ta trên lôi đài vẫn chưa hề dịch chuyển dù chỉ một phân.

Đại sư tỷ có chút do dự: “Tiểu sư muội, muội đã liên tiếp thách đấu với nhiều người, lại chênh lệch một cảnh giới lớn so với ta, sư tỷ thực sự không muốn thắng không vẻ vang.”

Ta nhìn nàng ta, mỉm cười: “Sư tỷ, muốn thắng không vẻ vang thì cũng phải có khả năng thắng mới được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-bi-phan-dien-chieu-hu-mat-roi/chuong-07.html.]

Ta vung kiếm chỉ vào nàng ta: “Tỷ cứ thử đi.”

Quả thật đại sư tỷ cũng có vài phần bản lĩnh.

Nàng ta tu luyện nhiều năm, thiên phú không tồi, mà hiếm có là mỗi cảnh giới của nàng ta đều vô cùng vững chắc, linh khí thuần túy dồi dào.

Nàng ta kiên trì đến chiêu thứ mười mới bị ta đặt kiếm lên cổ.

Sắc mặt nàng ta trắng bệch đi.

Dưới lôi đài yên tĩnh không một tiếng động.

Ta thu kiếm lại: “Nhường rồi.”

Nhưng sư tỷ im lặng hồi lâu.

Kiếp trước, mười năm sau ta mới được mệnh danh là thiên tài kiếm đạo.

Kiếp này đã sớm hơn một chút.

Từ ngày hôm ấy, ta trở thành thiên tài kiếm đạo trong giới tu tiên.

20.

Sau trận tỉ thí đó, ta tưởng rằng những đệ tử Thiên Khởi Môn sẽ càng xa lánh ta hơn.

Nhưng không ngờ, họ lại bắt đầu thân thiết với ta.

Họ thường xuyên đến tìm ta.

Lấy đủ mọi lý do để nhờ ta hướng dẫn bọn họ tu luyện.

Thậm chí còn bỏ ra số tiền lớn mua món vịt quay ta thích.

Cười c.h.ế.t mất, chỉ vài con vịt quay thôi.

Ngay cả ngỗng kho cũng không nỡ mua!

Bủn xỉn thật!

Không ngờ rằng chỉ vài ngày sau, tình hình càng lúc càng tệ hơn, mỗi sáng khi thức dậy, động phủ của ta đều bị bao vây.

Ta đang định rút kiếm đuổi bọn họ đi.

Tứ sư huynh vội vàng tiến lên: “Sư muội, đây là năm con ngỗng kho.”

Ta im lặng một lúc, hay là dùng phép thuật đi, sẽ đỡ đau hơn một chút.

Ngũ sư huynh: “Sư muội, đây là mười con ngỗng kho.”

Ta hít sâu một hơi, đồng môn với nhau, mắng đôi câu là được rồi.

 

Loading...