Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ta Bị Người Xuyên Không Cướp Mất Thân Thể - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-10 10:03:22
Lượt xem: 145

Ta tên là Lâm Phong Dực, Đạo Tử của Vạn Pháp Môn, trời sinh đạo thể, con cưng của Tam Giới.

Sinh ra trong ở giữa chín ngàn thế giới, phụ thân là Môn chủ Vạn Pháp Môn, Biển Chu Tử, mẫu thân là Hàn Thủy Kiếm Chủ Minh Nguyệt lâu.

Từ khi sinh ra đã được trắc là trời sinh Đạo thể, nhận hết mọi loại sủng ái, công pháp giới này càng là tùy ta lựa chọn.

Ta vỡ lòng lúc sáu tuổi, tám tuổi theo mẫu thân cầm kiếm, năm mười hai tuổi đã Trúc Cơ.

Thấm thoát mười tám năm trôi qua, đã ngộ được nửa phần kiếm ý.

Nhưng do trời sinh đạo thể, tu chân thuận lợi, lại khó tránh khỏi một kiếp nạn trong số mệnh..

Mệnh kiếp xuất hiện ở năm ta mười tám tuổi.

Năm đó, ta theo đại sư huynh thám hiểm trong một bí cảnh, nhưng không ngờ bị mai phục, bản thân bị trọng thương.

Ta cứ tưởng rằng nếu không bỏ mạng tại đây, thì ít nhất cũng sẽ bị hủy đi linh căn.

Lại không ngờ rằng, nàng tới.

Vết thương trí mạng trên người ta, thế mà không thuốc tự lành.

Nàng hoàn toàn khác với ta, không chịu được khổ, không chịu được mệt mỏi.

Giờ Thìn không dậy, giờ Tý không ngủ.

Nhưng cha mẹ ta đều là nhân tài kiệt xuất của giới này, sao có thể bị người đoạt xá như nàng lừa gạt.

Ta cười âm thầm nhìn tất cả.

Cha mẹ ngoài sáng dỗ dành nàng, nhưng trong tối lại mời Đệ Ngũ tiên sinh đến Thính Triều Tiểu Trúc.

Chỉ tiếc, tu vi Đệ Ngũ tiên sinh không đủ, lại nói nàng không có vấn đề.

Ta rất giật mình, nhưng cũng không thể làm gì.

Ta không đành lòng để cha mẹ đau lòng mệt mỏi vì ta, bèn báo tính cách cũng như cuộc sống của ta cho nàng, chủ động giúp nàng lừa gạt cha mẹ ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-bi-nguoi-xuyen-khong-cuop-mat-than-the/chuong-1.html.]

Chỉ là chẳng biết đến khi nào, ta mới có thể khống chế thân thể của mình một lần nữa.

Ta và nàng bắt đầu tiếp giáp nhau bảy năm.

Nàng không giống ta, thuở nhỏ ta sống ở Tu Chân giới, nghiêm khắc tự giác, mở mắt là luyện kiếm, nhắm mắt cũng luyện kiếm..

Một ngày vung kiếm ba vạn lần, nàng lại không thể làm nổi năm trăm lần.

Nàng sống lười nhác, thường kể cho ta nghe về quê hương của nàng, thường nói những từ ta nghe không hiểu, nào là "Điện thoại", "Máy tính", "trò chơi".

Ta cũng thường nghe nàng oán giận, thế giới này, chả có gì cả.

Ta nhìn Vạn Pháp Môn, ba mươi sáu ngọn núi xanh um tươi tốt, chỉ cảm thấy thần kỳ.

Trên ba ngàn, giữa ba ngàn, dưới ba ngàn, nguyên lai trong chín ngàn thế giới này, còn có chỗ thần kỳ như thế.

Bội kiếm của ta tên là "Vân Phá Nguyệt", chính tay thúc phụ của ta tạo, nhỏ m.á.u nhận chủ.

Nhưng mà Vân Phá Nguyệt không công nhận nàng, nên nàng chỉ có thể tìm con đường khác, dùng những pháp khí kỳ quái.

Xúc xắc, tơ lụa, thậm chí cây chổi, nàng đều thử qua.

Nam nhân dùng tơ lụa giống bộ dáng gì, ta quát lớn nàng, đánh mất ý niệm của nàng.

Cuối cùng nàng bất đắc dĩ chọn một cây đao khắc.

Là pháp khí phụ thân lúc còn trẻ, Thanh Vân Tạm.

Chỉ vì nàng không thích luyện kiếm, ngược lại càng thích nghiên cứu trận pháp của phụ thân hơn.

Phụ thân ngươi nghiên cứu trận pháp hơn trăm năm, thế nhưng đệ tử môn hạ ngộ tính không đủ, không có cách nào truyền thừa tiếp.

Nhưng nàng kỳ tài ngút trời, cho dù nhập môn sau, cũng tiến bộ thần tốc.

Nhưng phụ thân cũng thường xuyên răn dạy nàng là làm trái lẽ thường.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Trận pháp là dùng để vây khốn người lui địch, nàng lại chỉ thích khắc trận pháp ở trên đồ dùng sinh hoạt thường ngày.

Giống như khối linh thạch trung đẳng trên bàn của ta, nàng khắc một cái tiểu mê vụ trận ở phía trên.

Loading...