Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Bán Bánh Thịt Chứ Không Bán Thịt - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-27 19:01:40
Lượt xem: 1,123

Ta tại biên ải bán bánh thịt.

Bánh vỏ mềm mại, nhân thịt thơm lừng, nụ cười của Tam Nương như lưỡi d.a.o g.i.ế.c người.

Tam Nương ta một tay cầm dao, một tay chống hông, nhếch mép với heo dê.

Bánh thịt làm từ thịt heo mới giết, mười văn một cái, trước giờ ngọ có thể bán hết.

Bánh thịt heo còn lại từ hôm qua, ba văn một cái, để đến chiều tối vẫn có thể bán hết.

Lão nhân ở bên cạnh nhìn ra mánh khóe: "Ngươi dùng thịt heo, mỗi ngày một con, không bao giờ để thừa. Bánh giống hệt nhau, ngươi bán cho người giàu mười văn, bán cho người nghèo ba văn."

Ta đáp: "Sáng cướp người giàu, chiều chia người nghèo, ta, Tam Nương, tuyệt không làm tổn hại đến người nghèo."

Các quan binh biên ải rất yêu thích bánh thịt ta làm, khi nhàn rỗi thì tụ tập đến mua, lúc bận rộn thì nhờ ta mang vào quân doanh.

Hôm ấy, heo đặc biệt khó giết.

Giết heo xong, lọc thịt, trộn bột, xay nhân, đã giữa trưa.

Lão Vương trở về từ quân doanh truyền lời: "Hôm nay có đại yến, để tiếp đãi tân tướng quân, ngươi trước giờ ngọ, nhanh chóng đưa đến một trăm cái bánh thịt."

Đơn hàng lớn như vậy, nửa năm mới gặp một lần.

Ta xắn tay áo, siết chặt thắt lưng, bột mì bay tứ tung, chảo lật liên tục.

Một trăm cái bánh thịt đã được đưa đến trước giờ ngọ.

Giao bánh thịt xong, vừa mệt vừa đói, Tam Nương sắt đá cũng phải dựa tường mà đi.

Tướng quân mặc áo đỏ, cưỡi ngựa qua, ánh mắt liếc về phía ta, rồi quay ngựa lại.

Gương mặt tướng quân không giận mà uy: "Ngươi làm nghề gì?"

Ta ôm lấy vòng eo đói lả, hơi thở yếu ớt: "Bán... thịt..."

Chữ "bánh" chưa kịp thốt ra, mặt tướng quân đã đỏ, quát lớn: "Đê tiện!"

Ta chỉ là một người bán hàng nhỏ, chăm chỉ bán bánh thịt, sao lại bị coi là đê tiện?

Ta định biện bạch, thì lính phía sau tướng quân nhanh chóng rút túi tiền bên hông ta.

"Kiếm được không ít, khó trách mệt mỏi khom lưng."

Xung quanh lại vang lên tiếng cười chế giễu.

Tướng quân quay mặt đi, như thể nhìn ta một cái cũng làm bẩn mắt hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ta-ban-banh-thit-chu-khong-ban-thit/chuong-1.html.]

"Trói người lại, dẫn về quân doanh. Ta không tin, không thể trị được cái phong tục không đoan chính này."

Tướng quân cưỡi ngựa, ta bị trói dây nằm trên đuôi ngựa, áo tướng quân bay theo gió quất vào mặt ta.

Ta cắn chặt góc áo của tướng quân, che mùi phân ngựa thúi cay mắt, hận đến cắn răng.

Ngày nào đó, ta nhất định phải dạy hắn biết thế nào là đê tiện thật sự!

.....

Biên ải Yên Địa là đất phong của Hoa Dương công chúa.

Nếu hỏi vì sao công chúa lại chọn vùng đất lạnh lẽo khô cằn ở Tây Bắc này, thì hẳn là do nam nhân Tây Bắc với lông mày rậm, mắt to, công chúa rất thích.

Nhiều năm chiến loạn không dứt, dân chúng không đủ ăn.

Những nam nhân có chút dung mạo đều tự tiến cử mình....cho công chúa.

Những nữ nhân có chút dung mạo cũng dần dần ăn mặc mỏng manh, nhắm vào lính canh.

Trong thời loạn lạc, khi sinh tồn khó khăn, chỉ còn cách dựa vào hoàng gia, tìm một chỗ dựa vững chắc, và được thưởng thức một bát canh ấm.

Dài lâu như vậy, nam nhân Yên Địa ngày càng trở nên yếu đuối nữ tính, linh canh thì cạn kiệt sức lực, càng không thể đi đánh trận.

Triều đình nhìn không được, bèn phái Nguyên Hoài tướng quân, người quyết đoán, không gần nữ sắc, đến để chỉnh đốn.

Cải cách đầu tiên của cuộc chỉnh đốn, hướng thẳng vào những nữ nhân làm nghề bán thịt tại biên ải này.

Còn ta, Tam Nương chăm chỉ bán bánh thịt, lại vì một hiểu lầm mà bị lôi vào cuộc chỉnh đốn.

Những nữ nhân bị bắt đến, phong cách mỗi người khác nhau, có người là hoa khôi, có người là yếu đuối, có người là đàng hoàng lương thiện, có người là chanh chua, còn có ngốc bạch ngọt....nói chung là đủ loại phong cách..

Nhìn ra được, người làm nghề bán thịt quá nhiều.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Người nhiều ắt dẫn đến cạnh tranh khốc liệt.

Khi họ thấy trang phục của ta, đều rất ngạc nhiên: "Ngươi chọn con đường này... khá sáng tạo."

Ta thành khẩn giải thích: "Thực ra ta không giống các ngươi, ta bán bánh thịt."

Bọn họ suy ngẫm một hồi.

"À, hiểu rồi, ngươi vừa bán thịt, lại vừa bán bánh."

"Như vậy thì có thể kiếm thêm một chút."

"A, ngành nghề của chúng ta, thật sự ngày càng cạnh tranh."

Sự im lặng của ta thật nặng nề.

Loading...