Sủng Quân Của Hoàng Hậu - Chương 9. Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:43:41
Lượt xem: 2,279

17. 

“Di cốt của hài nhi đã được tìm thấy bên dưới gốc ngô đồng ở Lãnh Cung.”

"Ta muốn đi xem! "

"Hài nhi nhà người ta, xem làm gì."

Năm ấy ta mười tuổi, sau giờ ngọ ta và nhị ca vào cung nhưng huynh ấy lại để ta chơi một mình.

Thật lâu sau mới quay lại và nói với ta điều này.

Ta muốn đi xem nhưng bị huynh ấy ngăn lại rồi moitj mạch đưa ta về nhà.

Không ai trong chúng ta từng nghĩ rằng một buổi chiều bình thường như vậy lại có thể thay đổi đời mình.

Sau khi vào hậu cung, khoảng cách giữa Tiêu Vân Kỳ và ta càng ngày càng lớn.

Hắn ta nạp thê thiếp, ta buồn bã khóc suốt một ngày, nhưng hắn ta lại bảo ta đừng gây chuyện nữa.

Ta tức giận đến mức lén lút chạy đến lãnh cung, ngồi trong nơi đổ nát một lúc lâu, khóc lóc nói: "Thái hậu, ta là con dâu của người, Tiêu Vân Kỳ bắt nạt ta, người hãy lén lút báo mộng cho hắn ta, nói hắn ta hãy đối xử tốt với ta."

Tiêu Vân Kỳ tới tìm, ta trở về cùng với hắn ta.

Trước khi rời đi, ta nhìn thấy cây ngô đồng chỉ còn lại gốc cây to lớn, chợt nhớ đến lời nhị ca đã nói.

Một khi những hạt giống nghi ngờ đã chôn sâu trong lòng, chúng nảy mầm và từng chút lớn lên vượt qua kiểm soát, rồi cuối cùng sẽ trở thành đại thụ cao chót vót.

Khi ta tra xét sâu hơn, cuối cùng cũng biết được sự thật.

Tiêu Vân Kỳ thật đã ch.ế.t từ lâu, còn Tiêu Vân Kỳ hiện tại chỉ là một đứa trẻ được cung nữ mang về từ nơi khác.

Cái ch.ế.t oan của nhị ca cũng được phơi bày, đêm đó ta uống rượ.u, khóc suốt đêm.

Cho đến khi Tiêu Diệp quay lại, chúng ta liền ăn nhịp với nhau.

Chỉ là chứng cớ về những gì xảy ra lúc đó đã biến mất từ ​​lâu và chúng ta phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được một nhân chứng duy nhất.

Tiêu Diệp đã ra ngoài thời gian trước là vì lý do này.

Tiêu Vân Kỳ vẫn luôn cẩn thận, duy chỉ vài lần vì Thẩm Bích mà cảm xúc bị rối tung lên.

Con của đại ca ta đã chào đời, ta không thể chờ được nữa.

Cháu ta không thể lãng phí đời mình bên ngoài thành như phụ thân nó.

Ta cố tình tung ra tin tức nhằm chọc giận Tiêu Vân Kỳ và Thẩm Bích, chỉ để buộc Tiêu Vân Kỳ phải hành động càng sớm càng tốt.

Có lẽ hắn ta ngồi lên ngai vàng đã lâu nên mới trở nên kiêu ngạo, cho rằng mọi việc đều nằm trong tầm tay của mình, không ngờ lại gặp phải một biến số như ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sung-quan-cua-hoang-hau/chuong-9-hoan.html.]

Hắn ta không biết hổ phù trong tay ta là giả, Tiêu Diệp đã lén đưa hổ phù thật cho phụ thân từ rất lâu rồi.

Phụ thân ta giả vờ đến kinh thành để cầu xin thay cho ta nhưng thực chất ông đã bí mật sắp xếp mọi việc.

Khoảnh khắc Tiêu Diệp xuất hiện trong y phục tiểu thái giám, ta biết rằng trù tính của chúng ta đã thành công.

18. 

Tiêu Vân Kỳ ngã trên mặt đất.

Tiêu Diệp bình tĩnh nói: “Sao có thể làm hoen ố huyết mạch hoàng gia được? Ta vốn không có ý truy cứu chuyện này, nhưng ngươi hại huynh đệ của ta, bức ép sư phụ ta, khi nhục người trong lòng ta. Tiêu Vân Kỳ, không, phải là, gọi Trịnh Vân Kỳ mới đúng, những ngày tươi đẹp của ngươi đã qua rồi."

Ngày hôm sau, trước mặt các bá quan văn võ triều đình, Tiêu Diệp vạch trần thân phận của Trịnh Vân Kỳ, chiêu trò linh miêu tráo thái tử này cuối cùng cũng kết thúc.

Lưỡi của Vân Kỳ bị cắt, dung mạo cũng bị huỷ.

Vứt ra đường tự sinh tự diệt. 

Sau đó, một lần, khi ta đang đi xe ngựa ra ngoài, một người ăn xin điê.n cuồng chạy đến chặn trước xe ta không chịu rời đi.

Ta mở rèm ra nhìn thì hắn ta bất ngờ bỏ chạy.

Chuyện này nói sau đi.

Để cứu lấy thể diện cho hoàng thất, triều đình đành tuyên cáo với bên ngoài rằng hoàng đế đột ngột băng hà, nhiếp chính vương Tiêu Diệp tạm thời nắm quyền.

Còn ta, Sở Minh Nghi, đã trở thành thái hậu, buông rèm chấp chính. 

Trước khi Vân Kỳ bị lôi ra ngoài, ta đã ngồi xổm trước mặt hắn ta: “ Lúc ấy, dưới tán cây mận trong ngự hoa viên, ta đã cho ngươi một khối cao hạt dẻ, ba khối phù dung cao, một khối vân phiến tô, chiếc khăn tay lộ ra khi ấy có thêu một mèo con đang lăn lộn."

Hắn ta chợt hiểu ra và bắt đầu nắm lấy chân ta như điê.n, hét lên: “Minh Nghi”.

Nhưng ta đã từng nói rằng một khối điểm tâm đối với ta chẳng có gì hiếm lạ.

Thẩm Bích bị bán cho câu lan( nơi hát múa và diễn kịch thời Tống Nguyên), đây là số phận của nàng ta, những ngày tháng sung túc trong cung vừa bị nàng ta tự tay đán.h mất.

Bây giờ tro trở về tro, cát bụi trở về cát bụi.

Ban đêm, ta tháo trang sức trước gương, mái tóc đen xõa xuống vai như thác nước.

Một mùi hương quen thuộc xộc vào, ôm chặt lấy ta.

Người trong gương có gương mặt hồng hào, sóng mắt lưu chuyển.

"Hoàng thúc."

Bề ngoài Tiêu Diệp gọi ta Thái hậu, ta gọi hắn là Hoàng thúc.

Còn những lúc chỉ có ta và hắn, ta gọi hắn là phu quân.

Bình luận

2 bình luận

Loading...