Chạm để tắt
Chạm để tắt

SỦNG PHI TỰ MÌNH TU DƯỠNG - Chương 09

Cập nhật lúc: 2024-07-15 19:31:33
Lượt xem: 703

Chà, ngài ác thật, nếu ta là Ninh Vương, ta sẽ tức c.h.ế.t mất.

 

Quả nhiên Ninh Vương tức sôi máu, bắt đầu gọi người: "Nếu đã như vậy, hai người các ngươi cùng c.h.ế.t đi!"

 

Nhiếp Chính Vương ung dung nói: "Hoàng thúc, sao thúc không nhìn rõ được tình hình vậy?"

 

Thêm một nhóm người vây quanh bọn họ, đây chính là người do Nhiếp Chính Vương mang đến.

 

Hoàng đế thở dài: "Lục Hoành, Hoàng thúc đã lớn tuổi, đầu óc cũng hồ đồ rồi, khanh nên bao dung với thúc ấy hơn."

 

Tình thế lập tức đảo ngược.

 

Hộ vệ xung quanh Ninh Vương bắt đầu yểm trợ cho ông ta rút lui.

 

Nhiếp Chính Vương dẫn người truy đuổi.

 

Nhưng vào lúc này, mặt đất rung chuyển.

 

"Không xong rồi, Ninh Vương chôn thuốc nổ ở gần đây!"

 

20.

Chẳng mấy chốc, hiện trường trở nên hỗn loạn.

 

Bên tai vang lên tiếng nổ ầm ầm.

 

Những chiếc xà nhà to lớn đổ xuống.

 

Có người lao tới đẩy ta xuống đất.

 

Sau khi làn khói bụi tan biến, ta mới phát hiện sương phòng đã sập đổ, may thay những thanh xà rơi cách mặt đất một khoảng nhỏ.

 

Ta và Tề Chiêu bị mắc kẹt trong không gian này, không nhìn thấy được tình hình bên ngoài, chỉ có tiếng ồn ào không dứt bên tai.

 

Tề Chiêu đè lên người ta, cắn răng nói: "Ngươi ngốc à! Đứng bất động ở đấy chờ c.h.ế.t à!"

 

Bấy giờ ta mới muộn màng nhận ra mình vừa trở về từ cõi chết: “Tề, Tề Chiêu?”

 

Tề Chiêu tức giận nói: “Còn có thể nhận ra ta, xem ra vẫn chưa ngốc hoàn toàn.”

 

Sóng nhiệt từ thuốc nổ nóng đến mức khiến người khác khó chịu, ta ra sức quay đầu lại nhìn Tề Chiêu, chợt phát hiện má trái của nàng bị tróc một mảng da lớn.

 

Ta vô dụng khóc thành tiếng: "Hu hu hu, Tề Chiêu, mặt ngươi bị huỷ rồi!"

 

21.

Tề Chiêu sờ mặt, thờ ơ lắc lắc tay.

 

"Ừ, mặt nạ da người bị cháy hư rồi."

 

Ta không khỏi nấc một tiếng: "Mặt nạ da người? Hoá ra ngươi không giống ta à?"

 

"Nói nhảm."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sung-phi-tu-minh-tu-duong/chuong-09.html.]

Ta im lặng rồi lại hỏi: “Vậy trông ngươi như thế nào?”

 

"Hừ, ngươi đoán xem?"

 

Ta cẩn thận thăm dò: “Ngươi sẽ không đến nỗi rất xấu nhỉ?”

 

Qua hồi lâu, ta vẫn không đợi được câu trả lời của Tề Chiêu.

 

Mọi hy vọng của ta đều hoá thành hư không: “Xong rồi, chẳng lẽ ngươi xấu lắm sao?”

 

Tề Chiêu nghiến răng nghiến lợi: “Trì Uyển Uyển, quả nhiên ngươi đã quên mất ta! Ta là Tề Chiêu, Tề Chiêu!”

 

Tề Chiêu...

 

A!

 

Tề Chiêu!

 

22.

Phụ thân của ta là một nhà giàu mới nổi.

 

Từ nhỏ sức khỏe của ta yếu ớt. Về sau phụ thân ta mua một căn nhà lớn ở Giang Nam.

 

Phụ thân ta kể rằng người sống ở căn nhà bên cạnh chính là Đại tướng quân.

 

Phụ thân ta còn nói: Tướng quân à, nghe có vẻ như thân thể rất cường tráng. Nếu sống gần họ, có lẽ thân thể yếu ớt của ta cũng sẽ cường tráng hơn một chút.

 

Không biết thân thể của tướng quân có mạnh hay không, nhưng ta biết ông ấy có rất nhiều con cái, không giống như phụ thân ta, chỉ có một đứa con gái là ta.

 

Trong số đó có một cô bé trạc tuổi ta, ta thường xuyên bắt gặp nàng trèo tường.

 

Ta chào hỏi và mời nàng đi ăn những món điểm tâm thơm ngon cùng ta, nhưng nàng không thèm để ý đến ta.

 

Qua nhiều lần, cuối cùng nàng cũng chịu đi ăn điểm tâm với ta, không những ăn mà còn gói về, nói muốn mang về cho A Hoàng ăn.

 

Ta: "A Hoàng là chó con ngươi nuôi à?"

 

Tề Chiêu: “A Hoàng là đệ đệ của ta.”

 

Ta: "...A, thật xin lỗi."

 

Tề Chiêu: “Không sao đâu, nhưng nếu ngươi thực sự cảm thấy có lỗi, thì mua thêm một đĩa bánh quế cho ta, đệ đệ của ta rất thích ăn món này.”

 

Vào dịp Trung thu năm mười hai tuổi, Tề Chiêu lại trèo qua tường.

 

Ta mừng khấp khởi vẫy tay gọi nàng: “Nhà ta có một đầu bếp từ kinh thành đến đây, làm bánh quế cực kỳ ngon, lấy một ít cho đệ đệ ngươi ăn!”

 

Tề Chiêu: "Không cần."

 

Ta: "Hai chúng ta là gì chứ, đừng khách sáo."

 

 

Loading...