Sự Trả Thù Độc Ác Nhất - Chương 13-14

Cập nhật lúc: 2024-07-04 15:05:36
Lượt xem: 714

13

Tôi đã trốn thoát tổng cộng ba lần. 

Lần đầu tiên, bị vệ sĩ chặn lại ở sân bay. 

Lần thứ hai, bị vệ sĩ tóm được ở ga tàu cao tốc. 

Lần thứ ba, tôi đã rút kinh nghiệm, đi xe khách, lại chuyển hai chuyến xe, lòng vòng đến một thị trấn nhỏ. 

Nơi này nhịp sống rất chậm, không khí trong lành, chim hót hoa thơm, rất thích hợp để sinh sống, tôi rất thích nơi này. 

Vào ngày thứ năm tôi ở đây, khi tôi đang cho cá ăn bên bờ ao, trên trời đột nhiên đổ mưa phùn. Tôi đang định thu dọn đồ đạc về nhà, thì một chiếc ô đen đã che trên đầu tôi. 

Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn người che ô, lập tức sững sờ tại chỗ. Tại sao Lâm Bách Chu lại ở đây? 

Lần cuối cùng gặp anh ta ở cửa căn hộ, đã là chuyện của năm tháng trước rồi. Anh ta dường như gầy đi một chút, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình bị gió thổi bay phấp phới. Dưới cơn mưa phùn, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, chân thành giải thích:

"Đây là quê ngoại của mẹ tôi, tôi đưa bà ấy về thăm bà ngoại. Tôi không cố ý theo dõi em, cũng không cố ý đến làm phiền em."

Anh ta căng thẳng hít một hơi thật sâu, mới lấy hết can đảm gỡ tay tôi ra, nhét cán ô vào lòng bàn tay tôi.

"Du Du, đừng để bị ướt mưa, cũng đừng để bị bệnh."

Dặn dò xong câu đó, anh ta thậm chí không dám nhìn tôi thêm nữa, liền xoay người rời đi. Qua màn mưa mờ ảo, tôi nhìn bóng lưng gầy gò, bước chân vội vã của anh ta, trong lòng dâng lên một tia áy náy.

Hôm đó ở cửa căn hộ, những lời nói lạnh lùng dứt khoát của tôi, dường như thật sự đã làm tổn thương anh ta. 

Tôi thở dài, nắm chặt ô, quay người bước đi. 

Sáng sớm hôm sau, trời quang mây tạnh. Mở cửa sổ ra, trên bệ cửa sổ có đặt một bó hoa tulip, còn có thêm một phần kẹo nougat.

Hoa rất thơm, kẹo rất ngọt.

Mười ngày tiếp theo, mỗi ngày tôi đều nhìn thấy món quà nhỏ mà Lâm Bách Chu tặng trên bệ cửa sổ. Nhưng có lẽ vì sợ tôi phiền anh ta, nên anh ta chưa từng xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nào nữa. 

Tôi cũng không đi tìm anh ta, càng không có ý định nói sự thật cho anh ta biết. Với tâm trạng hiện tại của tôi, không thể nào bắt đầu một mối tình mới, chi bằng đừng cho anh ta hy vọng, cứ để anh ta từ từ nguôi ngoai là được rồi.

14

"Cuộc sống yên bình chỉ kéo dài ngắn ngủi mười lăm ngày, đã bị phá vỡ."

Khoảnh khắc Tư Dư xuất hiện trước mặt tôi, tôi biết rõ ràng - Tôi tiêu đời rồi. 

Đêm đó, hai tay tôi bị anh ta dùng cà vạt trói vào đầu giường. Vải váy bị xé rách tan tành trong tay anh ta. Động tác của anh ta vừa mạnh bạo vừa thô lỗ. Mỗi một lần ra vào như muốn nhào nặn tôi vào trong cơ thể anh ta. 

Nơi này cách âm không tốt. Tôi dùng sức cắn chặt môi, khóa chặt những âm thanh vụn vặt trong miệng.

Anh ta không hài lòng, "Rên lên."

Mặt tôi đầy nước mắt, quay đầu sang một bên, tỏ ý cự tuyệt. Anh ta bóp cằm tôi, xoay mặt tôi lại. Sau đó, đôi mắt đỏ ngầu, hôn lên môi tôi với vẻ căm hận. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/su-tra-thu-doc-ac-nhat/chuong-13-14.html.]

Tôi không hiểu.

Anh ta đang căm hận điều gì? 

Người làm chuyện xấu xa là anh ta, người bị ức h.i.ế.p là tôi. 

Chỉ có tôi mới có tư cách hận anh ta, không phải sao? 

Kết thúc, anh ta ôm tôi vào lòng, ngón tay vuốt ve bắp đùi tôi.

Dùng giọng nói rất khẽ rất khẽ nói ra những lời nguy hiểm tột cùng:

"Du Du, có phải thật sự muốn anh đánh gãy chân em, em mới chịu ngoan ngoãn ở bên anh?"

Tôi sợ hãi run rẩy, nhưng lại cảm thấy hết sức buồn cười. 

"Anh đâu có yêu tôi, tại sao không buông tha cho tôi?"

Nước mắt trào ra từ khóe mi, tôi nghẹn ngào hỏi:

"Anh, trước kia anh đối xử với tôi tốt như vậy, tại sao bây giờ lại bắt nạt tôi như vậy? Hành hạ tôi khiến anh thấy vui vẻ sao? Tôi chỉ là đã từng yêu anh, chẳng lẽ đó là tội lỗi không thể tha thứ sao?"

Nói ra một câu, trái tim lại đau đớn thêm một phần. Tôi không chịu nổi nữa, tôi sắp bị anh ta ép điên rồi.

Nước mắt không kiềm chế được mà tuôn rơi, tôi suy sụp tinh thần cầu xin anh ta:

"Anh, em cầu xin anh, nể tình bố đã nuôi nấng anh nhiều năm như vậy, buông tha cho em được không? Anh buông tha cho em đi, có rất nhiều người phụ nữ thích anh, tại sao anh cứ phải dây dưa với em?"

Cơ thể anh ta khẽ cứng đờ, đôi mắt tối sầm lại, nhưng không lên tiếng. Mà im lặng, từng chút từng chút hôn đi nước mắt trên mặt tôi. 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Cho đến khi tôi hoàn toàn ngừng khóc, khóe mắt không còn giọt nước mắt nào rơi xuống nữa. 

Anh ta mới nâng khuôn mặt tôi lên, nhìn tôi với ánh mắt chăm chú, chậm rãi mở miệng:

"Không phải không yêu em, là... anh không dám yêu em... không thể yêu em."

Đôi mắt đen láy của anh ta chất chứa sự giằng xé và phức tạp, giọng nói cũng như đang cố gắng kìm nén điều gì đó. 

Còn tôi ngẩn người một lúc lâu, mới hiểu được lời anh ta nói, run rẩy hỏi anh ta với vẻ khó tin:

"Vậy nên, trong lòng anh vẫn luôn có tôi? Vậy tại sao anh lại đẩy tôi ra? Tại sao lại sỉ nhục tôi? Chỉ vì danh nghĩa anh em sao?"

"Xin lỗi." Anh ta khàn giọng xin lỗi, "Du Du, xin lỗi, anh chưa bao giờ muốn làm em tổn thương. Lúc đó là anh không thể vượt qua được rào cản trong lòng, nên mới cùng những người phụ nữ đó diễn kịch, muốn em biết khó mà lui. Nhưng em thật sự từ bỏ anh rồi, anh lại cảm thấy như thể hồn vía của mình đều biến mất. 

Đêm hôm đó, nhìn thấy Lâm Bách Chu ôm em, em còn cười vui vẻ như vậy, anh ghen tị đến mức muốn phát điên.

Anh không thể chịu đựng được việc trong lòng em có người đàn ông khác ngoài anh, nên mới mất khống chế, dùng thủ đoạn hèn hạ để cưỡng bức em. 

Vì em nói em không còn yêu anh nữa, nên anh mới cố chấp, luôn không chịu thừa nhận mình yêu em.

Nửa tháng em rời đi, anh chưa từng ngủ ngon một giấc nào, anh sợ sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. 

Du Du, về nhà với anh đi, chúng ta làm lại từ đầu, sau này anh sẽ đối xử tốt với em."

Bình luận

2 bình luận

Loading...