Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sự trả thù của con dâu - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-16 16:27:49
Lượt xem: 70

Tôi còn nhớ rõ năm đó lúc tôi còn đang ở cữ, cơ thể không khỏe liền nhờ m-ẹ chồng nấu cho tôi một ít canh để uống, bà ta lại nói tôi dám sai bà ta làm việc, một chút quy củ cùng phép tắc cũng không có.

 

Tôi lúc đó vô cùng ủy khuất liền cùng m-ẹ chồng nói vài câu, kết quả m-ẹ chồng liền khóc bù lu bà loa kêu Chu Phong trở về, mà Chu Phong không nói hai lời liền tát tôi một cái, còn cảnh cáo nếu tôi dám không nghe lời bà ta sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà.

 

Hiện tại, tôi chủ động đánh bà ta, Chu Phong chắc chắn đang nổi điên, anh ta nổi điên nhưng tôi lại không muốn đánh anh ta, cho nên tôi ngồi lại trên sô pha, bắt chéo chân khiêu khích. Tôi nhấc máy gọi điện thoại, chờ bên kia nghe máy, tôi liền nói: “Kêu A Long cùng vài ba anh em lại đây, đã biết chị ở đâu chưa?”

 

“Vâng, chị Thiến”

 

Điện thoại vừa ngắt, m-ẹ chồng tôi liền hướng vào điện thoại kêu khóc với Chu Phong: “Con trai, con mau về mau, m-ẹ đau muốn c.h.ết, m-ẹ không muốn sống nữa, con cưới cái loại con dâu gì...lúc trước m-ẹ đã kêu con đừng cưới Lục Thiến, hiện tại thì hay rồi, nó cùng đàn ông khác bỏ trốn bảy năm, hiện tại còn dám quay về đánh m-ẹ..”

 

Chu Phong khẳng định liên tục đáp ứng, chắc chắn anh ta sắp nổi điên rồi, cuối cùng thì m-ẹ chồng cũng chịu tắt điện thoại, bà ta phục hồi tinh thần, lấy tay lau m-á-u trên miệng, đứng dậy hung tợn nhìn chằm chằm tôi.

 

“Mày chờ đó đi, cái đồ tiện nhân”

 

Tôi chờ, không phải chờ Chu Phong về mà là chờ con gái tỉnh dậy.

 

Con gái chắc hẳn là rất mệt mỏi, ngủ cũng không yên ổn, tôi muốn cho con gái ngủ một giấc thật ngon, sau đó mới đưa con đi.

 

Không bao lâu sau liền nghe tiếng đập cửa, m-ẹ chồng vui vẻ liếc tôi một cái sau đó hí hửng chạy ra mở cửa, bà ta vừa mở cửa vừa kêu lên: “Con trai à, cuối cùng con cũng về rồi, đánh ch-ếc Lục Thiến cho...”

 

Lời còn chưa dứt, đã thấy bên ngoài không phải Chu Phong mà là ba người đàn ông cao to 1m9.

 

Bọn họ là người Đông Bắc, ba anh em thể lực cường tráng, giỏi đánh nhau, đã từng ở Myanmar đạt giải nhất hạng mục tay đ.ấ.m sắt, sau lại đi theo tôi, tôi liền đưa bọn họ về đây.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/su-tra-thu-cua-con-dau/chuong-6.html.]

Ba thanh niên cường tráng đứng ngay ở cửa, dọa cho m-ẹ chồng tôi sợ tới mức run rẩy.

 

“Các anh..các anh là ai?” M-ẹ chồng lập tức không dám hung hăng nữa mà thay vào đó là hoảng loạn.

 

Ba anh em họ không hề lên tiếng mà lại nhìn về phía tôi, tôi phẩy tay một cái, bọn họ liền đẩy m-ẹ chồng ra, đứng bên cạnh tôi.

 

M-ẹ chồng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, căng mặt hỏi tôi: “Lục Thiến, mày sao lại tìm người tới đánh nhau, sao mày dám làm như vậy..”

 

M-ẹ chồng định nói lời nhục mạ tôi nhưng nhìn thấy ba anh trai lực lưỡng bên cạnh tôi liền không dám nói ra khỏi miệng những lời khó nghe.

 

Vừa đúng lúc Chu Phong trở về, hắn một thân tây trang giày da, cà vạt chỉnh tề, cả khuôn mặt hằm hằm, tưởng như hắn chính là thượng đế.

 

Bảy năm, hắn vẫn không thay đổi, vẫn luôn cảm thấy mình chính là người có quyền uy nhất, không được khiêu khích đến hắn, m-ẹ hắn là người đáng được tôn trọng nhất!

 

M-ẹ chồng thấy Chu Phong đang muốn cản lại, nhưng Chu Phong đi nhanh vào cửa, giọng nói cực kì lạnh lẽo: “Lục Thiến, cô vừa trở về liền đánh m-ẹ tôi? Tôi nói cô nghe tai này ra tai kia....”

 

Còn chưa nói xong liền nhìn thấy tôi cùng ba thanh niên cường tráng giống như thấy quỷ, lời nói liền im bặt lại giống như vịt bị bóp cổ…

 

Tôi đứng lên, nhìn chằm vào người đàn ông đã sống chung nhiều năm trước kia, anh ta vẫn rất đẹp trai, vẫn là học sinh giỏi, tôi lúc trước bị anh ta làm mờ mắt, hiện tại hối hận cũng đã muộn.

 

Ai có thể ngờ một người đàn ông như Chu Phong lại là người có khuynh hướng bạo lực, m-ẹ bảo một câu nghe một câu.

 

“Sao vậy, sao không nổi điên, anh không phải nên giống hoàng đế mà giáo huấn nô tỳ sao? Không phải nên bắt tôi quỳ xuống để nhận sai với m-ẹ anh sao?”

 

Tôi mở miệng, trên mặt không có biểu cảm gì, suy nghĩ lại bay về bảy năm trước.

Loading...