Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SỰ THẬT VỀ BẠN GÁI - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2024-10-03 14:46:16
Lượt xem: 507

Văn án 

 

Công ty cắt giảm nhân sự, theo tiêu chuẩn N+12 đã bồi thường cho tôi 380.000 tệ.

 

Tôi định để dành số tiền này để chữa bệnh cho mẹ, nhưng bạn gái lại cuỗm hết sạch tiền trong một đêm để đi du lịch.

 

Khi tôi nhận được thông báo nguy kịch từ bệnh viện, cô ấy còn nhẹ nhàng khuyên tôi nên buông bỏ:

 

'Chuyện sinh tử là do số phận, bệnh của mẹ anh đã kéo dài quá lâu rồi, đau dài không bằng đau ngắn, để bà ra đi đi.'

 

Tôi đành quay sang, nói với người nằm trên chiếc giường bệnh bên cạnh - mẹ vợ tương lai của tôi: 'Con gái bà bảo bà cũng nên ra đi rồi.'

 

01

 

Buổi sáng khi vừa tỉnh dậy, tôi mơ màng nhìn thấy bức ảnh của Giang Tình đăng trên mạng xã hội ở bờ biển, cứ ngỡ mình đang nằm mơ.

 

Trên bãi biển, cô ấy giơ cao ly nước chanh đá, đứng bên cạnh người bạn thân cũng mặc bikini và tạo dáng chữ 'V' thật lớn trước ống kính.

 

Câu chú thích là: 'Dùng chính nỗ lực của mình để trải nghiệm mọi cảnh đẹp trên đời.'

 

Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

 

Nhưng khi nhìn vào ứng dụng ngân hàng và thấy có một khoản chuyển tiền tối qua, tôi tỉnh táo ngay lập tức.

 

Người nhận tiền chính là bạn gái tôi, Giang Tình, số tiền lên đến 380.000 tệ, không để lại cho tôi một xu nào.

 

Cô ấy còn tự ghi chú vào lệnh chuyển tiền: 'Chi phí du lịch cho bạn gái.'

 

Mở WeChat định hỏi tội cô ấy, nhưng tôi lại thấy cô ấy gửi cho tôi hai phong bao lì xì.

 

Một cái 100 tệ, cái khác 168 tệ.

 

Cô ấy nhắn: 'Chồng ơi, anh không phải luôn muốn chơi game Black Myth: Wukong à, đây là phần thưởng cho anh nè. Trong thời gian em đi du lịch, anh hãy thư giãn một chút nhé.'

 

Trước đây cô ấy nói đàn ông chơi game là không có chí tiến thủ, nên tôi đã bỏ hết mọi sở thích, dốc sức làm việc.

 

Nhưng không ngờ sau 6 năm nỗ lực, vừa thăng chức tăng lương chưa bao lâu thì tôi lại gặp phải đợt sa thải.

 

Số tiền bồi thường 380.000 tệ này, cầm trong tay mà tôi cảm thấy nó nóng bỏng tay và đầy cay đắng.

 

Giờ chuyển cho tôi hơn 200 tệ để cho phép tôi mua game, làm như thể đang ban thưởng cho tôi vậy.

 

Tôi nhắn: 'Tại sao em lại chuyển hết tiền bồi thường của anh?'

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/su-that-ve-ban-gai/chuong-1.html.]

Cô ấy trả lời sau một lúc lâu: 'Không phải anh đã hứa, khi có tiền sẽ đưa em đi du lịch sao?'

 

Đúng là trước đây tôi đã hứa, khi kiếm được nhiều tiền, tôi sẽ đưa cô ấy đi khắp thế gian.

 

Nhưng đây là tiền bồi thường do bị sa thải, không phải tiền mà tôi kiếm được, bây giờ tìm việc thật sự rất khó, hơn nữa mẹ tôi đang ốm phải nằm viện, không biết lúc nào sẽ cần dùng đến tiền.

 

Tôi nhắn: 'Chuyện du lịch để sau đi, em về sớm, mình cùng bàn bạc lại cách sử dụng số tiền này.'

 

Cô ấy trả lời: 'Hứ, thật là keo kiệt. Anh là đàn ông mà, đã hứa thì phải giữ lời chứ.'

 

Tôi biết tính cô ấy, hễ giận là chiến tranh lạnh, ở xa tít thế này, tiếp tục nói chuyện cũng chỉ l.à.m t.ì.n.h hình căng thẳng thêm.

 

Tôi nhắm mắt lại, ngồi trên ghế sofa và hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

 

Đúng lúc đó, bệnh viện gọi điện đến:

 

'Anh Diệp, tình hình của mẹ anh gần đây không tốt lắm, mong anh đến bệnh viện vào buổi chiều nhé.'

 

Tôi đến bệnh viện, nói chuyện với bác sĩ một hồi, lòng càng rối bời hơn.

 

Bác sĩ nói rằng, có tốn tiền chữa trị cũng chỉ kéo dài thêm thời gian sống, hoặc là thử tìm đến phương pháp Đông y xem sao.

 

Nhưng mẹ tôi lại nhìn mọi thứ rất thoải mái: 'Bệnh này của mẹ có chữa cũng không ích gì nhiều, tốt hơn hết là để tiền lại cho con và Giang Tình, hai đứa sống thật tốt, mẹ thấy vậy là vui rồi.'

 

Tôi biết, điều mẹ mong muốn nhất là nhìn thấy tôi kết hôn.

 

Ban đầu tôi và Giang Tình đã lên kế hoạch cho đám cưới, nhưng vì mẹ tôi bất ngờ ngã bệnh, cần có người chăm sóc, nên chuyện kết hôn phải tạm gác lại.

 

Mẹ luôn nói rằng bà đã làm phiền chúng tôi, nhưng tôi biết rõ đây hoàn toàn không phải lỗi của mẹ.

 

Mẹ tôi là giáo viên ưu tú cấp tỉnh, mỗi tháng nhận lương hưu hơn 10.000 tệ.

 

Trước khi mắc bệnh, thỉnh thoảng mẹ còn cho chúng tôi một ít tiền tiêu vặt.

 

Mỗi khi Giang Tình nhận tiền, cô ấy đều vui vẻ cảm ơn mẹ, một tiếng 'mẹ' hai tiếng 'mẹ'.

 

Nhưng từ khi mẹ tôi mắc bệnh, tiền lương hưu hầu như toàn bộ chuyển thành tiền thuốc thang, thái độ của Giang Tình dần trở nên lạnh nhạt.

 

Bệnh tình càng nặng thêm, mỗi tháng tôi còn phải trích một phần lương để giúp mẹ chi trả viện phí.

 

Đôi khi, Giang Tình còn cáu gắt: 'Nếu cứ tiếp tục thế này, chưa kịp cưới em thì chúng mình đã bị mẹ anh làm cho phá sản mất. Sau này sống kiểu gì đây?'

 

Giang Tình luôn cảm thấy mình thật thiệt thòi, rằng cuộc sống của cô ấy đáng lẽ phải suôn sẻ, nhưng lại bị mẹ tôi làm cho chậm bước.

 

 

Loading...