Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SỰ THẬT BỊ CHE DẤU - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-03 08:10:37
Lượt xem: 94

Trần Phong nói: "Chị Vân là vợ của trưởng thôn bọn anh, chị ấy phụ trách việc kinh doanh rau muối trong thôn. Mấy năm nay làm ăn rất phát đạt, mọi người trong thôn đều tin tưởng chị ấy." 

 

Tôi nghe Trần Phong nói, đối với Vân tỷ này không khỏi sinh ra tò mò.

 

Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng ồn ào.

 

Tôi quay lại và thấy một người phụ nữ đang bị người đàn ông bên cạnh đánh ngã xuống đất. 

 

Người đàn ông không quên đá hai cái vào bụng. 

 

Tôi vội vàng đứng dậy: “Dừng lại!”

 

Người đàn ông liếc nhìn tôi nói: "Đây là việc nhà của vợ chồng tôi. Cô dâu họ Trần xin đừng can thiệp vào việc riêng của chúng tôi!" 

 

Tôi cau mày nói: "Có việc gì mà lại muốn đánh người." 

 

Trần Phong vội vàng tiến tới kéo tôi đi khỏi bữa tiệc, kéo tôi lên tầng hai.

 

Tôi rất thất vọng, "Trần Phong, tại sao anh lại như vậy? Anh không có chút tôn trọng nào đối với phụ nữ, đánh người ở nơi công cộng. Anh có nghĩ điều này là đúng không?" 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Trần Phong rất bất lực, "Hiểu Thơ, anh biết người nhà đó, vợ anh ta đã cắm sừng anh ta nên anh ta luôn bất mãn với vợ, và hôm nay chính vì nhìn thấy vợ mình tán tỉnh người mà trước đây cô ta ngoại tình nên anh ta đã dạy cho cô ta một bài học trước mặt nhiều người."

 

Khi Trần Phong nói những lời này, mặc dù chúng tôi đang ở tầng hai nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét của phụ nữ từ tầng dưới truyền đến. 

 

Tôi cảm thấy hơi sợ hãi, và niềm tin cuối cùng mà tôi đã gây dựng ở Trần Phong đang dần lung lay. 

 

Lần nào cũng có lý do chính đáng để nói với tôi rằng chú hai của hắn tâm trạng không tốt, mẹ hắn cũng tâm thần không tốt, bây giờ lại là một người phụ nữ đang cắm sừng chồng mình…

 

Làm sao có thể nhiều việc kỳ quái lại có sự trùng hợp như vậy? 

 

Tôi bắt đầu suy nghĩ sâu xa trong lòng. 

 

Trần Phong có lẽ thấy tôi im lặng, liền nắm tay tôi nói: "Hiểu Thơ, anh biết em có thể không chấp nhận phong tục dân gian của bọn anh, nhưng sau này chúng ta sẽ không sống ở đây nữa, chúng ta sẽ ra ngoài sống ở đó."

 

“Những người trong thôn này cả đời đều chưa từng đọc mấy cuốn sách, anh nhất định cùng bọn họ khác nhau, Hiểu Thơ, em phải tin anh." 

 

Tôi nghe Trần Phong nói, nhìn anh, "Như vậy cũng không được đánh, thật sự sẽ đánh c.h.ế.t người, sợ là xui xẻo." 

 

Trần Phong tựa hồ nghe được lời của tôi, đứng dậy nói: "Anh đi nói chuyện, em ở chỗ này nghỉ ngơi." 

 

Tôi nhìn Trần Phong đi xuống lầu, vội vàng đi ra ngoài ban công nhìn xem. 

 

Trần Phong không biết bên tai cha mình đang nói gì, cha của Trần Phong vốn đang ăn uống say sưa đứng dậy, bước tới ngăn cản sự bạo hành của người đàn ông này.

 

Tôi nhìn thấy điều đó trong mắt và trong lòng hiểu rằng cha của Trần Phong có địa vị co trong làng. 

 

“Chạy nhanh!” 

 

Lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền vào tai tôi.

 

Tôi giật mình, quay lại thì thấy chú hai say xỉn xuất hiện phía sau, tay cầm chai rượu. 

 

Tôi có chút chán ghét lùi lại một bước, "Chú hai, sao chú lại lên đây?" 

 

Tối nay mọi người uống rượu đều ở dưới lầu, trên lầu là chúng tôi nghỉ ngơi, chú hai này thật đúng là ngang ngược.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/su-that-bi-che-dau/chuong-3.html.]

Sắc mặt chú hai rất nghiêm túc, ông nhìn chằm chằm vào tôi: 

 

“Mày phải chạy nhanh, chạy ra ngoài, cứu vợ tao!” 

 

Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chú hai, có chút kinh hãi: “Chú hai, Chú hai không say à?" 

 

Chú hai lắc đầu, ánh mắt rất nghiêm túc, "Chạy ra ngoài nhanh, đừng để bị bọn họ lừa!" 

 

"Sau khi ra ngoài, hãy cứu vợ tôi, vợ tôi bị họ bắt đi.”. “Tôi nhất định phải cứu cô ấy, vợ tôi…”

 

Nghe chú hai nói, mọi cảm giác hồi hộp trước đây chưa được xác nhận trong lòng tôi dường như được khơi dậy trong giây lát. 

 

"Chú hai, vợ chú tên gì? Cô ấy ở đâu? Ai đã g.i.ế.c cô ấy? Là... Trần Phong hay là cha của Trần Phong?" 

 

Chú hai mở miệng định nói gì đó, nhưng chợt hình như nhìn thấy điều đó trông như có gì đó khủng khiếp, và sắc mặt trở nên tái nhợt.

 

Tôi nhìn theo hướng nhìn của chú ấy, ở tầng dưới, cha của Trần Phong nhìn lên tầng trên, sau đó, Trần Phong cũng nhìn lên tầng trên. 

 

Chú hai hiển nhiên nhìn thấy ánh mắt của cha Trần Phong, ông ấy giống như cừu nhìn thấy báo săn, toàn thân bắt đầu run lên vì sợ hãi. 

 

Tôi định hỏi tiếp thì thấy chú hai đã tiến lên một bước và nhảy từ tầng hai xuống.

 

Tôi kinh hãi che miệng lại, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt. 

 

Bóng dáng chú hai ngã xuống sàn xi măng trong sân tầng một, trông rất kỳ lạ. 

 

Tôi sợ đến mức không thể đứng yên nên vội chạy xuống lầu kiểm tra vết thương cho chú hai.

 

Lúc tôi xuống lầu, bố Trần Phong đã sai người bế chú hai đến phòng khám trong thôn, nhìn thấy tôi đi xuống, Trần Phong vội vàng chạy tới ôm lấy tôi: "Hiểu Thơ, đừng sợ, chú hai không sao." 

 

Tôi rất lo lắng, "Chú hai của anh xảy ra chuyện gì vậy?" 

 

Trần Phong bất lực thở dài, "anh đoán là chú ấy say rồi!"

 

“Đúng rồi, Hiểu Thơ, chú hai của anh vừa nói gì với em trên ban công tầng hai vậy?"

 

Khi Trần Phong hỏi câu hỏi này, anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cảm thấy như ánh mắt của anh ấy hơi khác so với trước đây. Lần này, ánh mắt anh có cảm giác áp bức và thăm dò.

 

Như thể anh ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi thật chặt, vì sợ rằng tôi sẽ nói dối. 

 

Tôi bình tĩnh nói dối: “Chú hai hỏi em có tiền không, chú ấy muốn mượn tiền em.” 

 

“Em nói là không có, chú hai nói biết bố anh chắc chắn đã cho em một phong bì đỏ, nhất định bắt em lấy lấy nó ra, nhưng em không đưa cho ông ấy, ông ấy đột nhiên nhảy xuống và chửi rủa, khiến em sợ c.h.ế.t khiếp..."

 

Vừa nói tôi vừa giả vờ sợ hãi. Trần Phong hiển nhiên tin tưởng lời tôi nói, anh nắm lấy tay tôi đi lên lầu vào phòng, kiên nhẫn nói: 

 

“Vợ trước của chú hai anh vốn không chịu nghèo khó, ưa giàu nên đã bỏ ông ấy. Sau khi ông ấy bị kích thích, luôn cảm thấy chỉ cần mình kiếm được nhiều tiền hơn, thím hai sẽ quay lại…”

 

“Đó là lý do tại sao ông ấy mượn tiền của em.” 

 

Tôi thở dài: "Thật là một người đàn ông đáng thương." 

 

Trần Phong cười nói: "Không sao đâu, đừng lo lắng, chú hai của anh là em trai ruột của bố anh, bố anh sẽ chăm sóc ông ấy.”

 

Nghe Trần Phong nói, nhưng lại làm tôi rất nghi ngờ.

 

Vừa rồi, ánh mắt chú hai từ ban công nhìn cha Trần Phong, tràn đầy kinh hãi cùng sợ hãi. Thậm chí toàn thân đều run rẩy. Đó chắc chắn không phải là một nỗi sợ đơn giản. Trần Phong nhất định là đang nói dối tôi!

Loading...