Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SỰ THẬT BỊ CHE DẤU - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-03 08:08:24
Lượt xem: 163

Tôi cùng Trần Phong yêu nhau hai năm, lần đầu tiên quyết định về quê anh ấy để gặp người lớn trong nhà, tôi thực sự rất vui.

 

Quê của Trần Phong ở là một thôn nhỏ miền núi, trong thôn dựa vào du lịch trang trại để kiếm tiền. Trần Phong nói rằng, sẽ đưa tôi đi du lịch khi tốt nghiệp, sau đó đến nhà anh ấy ở một thời gian.

 

Hai đứa chúng tôi, đầu tiên là ngồi tàu cao tốc, sau đó đến xe khách, cuối cùng đón một chuyến xe buýt cũ nát. 

 

Trên xe, Trần Phong sắp xếp chỗ ngồi cho tôi, rồi thu dọn hành lý, sau đó mới ngồi xuống cạnh tôi.

 

“ Hiểu Thơ, em mệt sao? Uống miếng nước đi!”

 

Trần Phong đem chai nước vặn nắp đưa cho tôi, sau đó chỉ vào đường núi quanh co, gồ ghề phía trước, “khoảng nửa giờ sau chúng ta sẽ về đến thôn.” 

 

Tôi uống một ngụm nước gật gật đầu.

 

Trước khi tới đây, tôi đã biết nhà Trần Phong ở trong khe núi, nhưng không ngờ lại xa xôi như vậy, tôi tuy trong lòng bất mãn, nhưng nghĩ đây là lần đầu tiên về gặp mặt bố mẹ chồng tương lai để bàn chuyện kết hôn nên liền nhịn xuống.

 

Lúc này, tôi cảm thấy ai đó vỗ nhẹ vào vai mình.

 

Tôi quay lại và nhìn thấy một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nham hiểm và đôi mắt lấm la lấm lét đang đứng sau lưng tôi, tôi sửng sốt: "Ông là ai?"

 

Người đàn ông cười hắc hắc, lộ ra hàm răng vàng khè, vừa mở miệng liền ngửi thấy mùi hôi: “Tao là chú của mày”

 

Chú nào? Điên!

 

Trong lòng tôi đang tức giận không có chỗ nào để phát tiết, lại nhìn thấy Trần Phong bên cạnh đột nhiên đứng dậy: “Chú, sao chú lại đến đây?”

 

Người này có quan hệ gì với Trần Phong sao?

 

Đang lúc tôi đang thắc mắc thì Trần Phong đã nhiệt tình giới thiệu: “Hiểu Thơ, đây là chú hai của anh, em trai bố anh. Em đến chào hỏi đi!”

 

Không ngờ bọn thực sự là họ hàng, mặc dù tôi không thích người này cho lắm, nhưng vẫn phải đứng dậy chào hỏi.

 

Chú hai lại cười “he he” nhìn tôi từ trên xuống dưới như muốn lột sạch quần áo của tôi. Làm tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

Tôi trốn ra sau lưng của Trần Phong.

 

Trần Phong cũng đứng về phía trước một chút, thân hình cao lớn của anh che khuất ánh mắt ác ý của chú hai đối với tôi.

 

“Chú hai, đây là bạn gái của cháu, Hiểu Thơ!”

 

Chú hai vẫn cười như cũ nói: “Trần Phong, con thật may mắn nha, lần này mang về bạn gái còn xinh đẹp hơn lần trước.”

 

Tôi nghe vậy, hơi kinh ngạc nhìn về phía Trần Phong, Trần Phong không ngờ tới là chú hai sẽ nói như vậy, sắc mặt rất xấu hổ.

 

Cho đến khi xuống xe, tôi vẫn không cho Trần Phong sắc mặt tốt.

 

Xuống xe, Trần Phong xin lỗi tôi, nhưng tôi từ chối: “Tôi là người bạn gái thứ mấy mà anh đưa về?”

 

Trần Phong bất đắt dĩ nói: “Hiểu Thơ, chú hai của anh là một ông già độc thân, vợ chú ấy không thích chú ấy, trước kia bà ấy ghét bỏ chú ấy nghèo khổ nên bỏ trốn, cho nên thần kinh của chú ấy có chút vấn đề, anh cùng một một bạn học nữ tan học đi về cùng nhau, chú ấy liền nói là bạn gái của anh.”

 

“Anh đứng cùng bà già trong làng, chú ấy còn nói là bạn gái của anh.”

 

Tôi có chút không tin Trần Phong nói, lúc ngẩn đầu đã thấy chú hai điên cuồng chỉ vào hai người: “Giữa ban ngày mà yêu đương, không biết xấu hổ!”

 

Thế nhưng hai người kia nhìn rõ thì là mẹ con.

 

Cuối cùng tôi cũng tin những gì Trần Phong nói.

 

Xem ra, chú hai này thần kinh thật sự có vấn đề. 

 

Tôi cùng Trần Phong kéo vali vào trong thôn, kỳ lạ là giữa ban ngày mà trong làng không có người nào.

 

“Không phải anh nói đây là nơi kiếm tiền từ du lịch sao? Tại sao không thấy người nào vậy?” Tôi tò mò hỏi.

 

Trần Phong cười nói: “Lúc này đang là mùa ế hàng, nên có rất ít người.”

 

Nghe Trần Phong nói, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Bây giờ vẫn đang là kỳ nghỉ hè, sao lại là ế hàng.

 

Không đợi toi kịp suy nghĩ, chúng tôi đã đến nhà của Trần Phong.

 

Nhà của Trần Phong nằm ở giữa thôn, là một căn nhà ba tầng nhỏ có sân trước sau nhìn rất hoành tráng. Tôi sửa sang lại đầu tóc, xách quà bước vào nhà, không ngờ, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một giọng nói chán ghét: “Con trai, người này là ai vậy?”

 

Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang đứng đó nhìn tôi với ánh mắt tàn ác.

 

Trần Phong vội giới thiệu: “Mẹ, đây là Hiểu Thơ bạn gái con.” 

 

“Hiểu Thơ, đây là mẹ anh.”

 

Thì ra là mẹ Trần Phong, tôi vội vàng lễ phép nói: “Chào dì.”

 

 Mẹ Trần Phong không để ý đến tôi, tiến tới nhận hành lý từ tay Trần Phong: “Biết con sẽ về nên đã chuẩn bị món ăn con yêu thích. Mau trở vào.”

 

Như thể tôi là người tàng hình. Tôi cảm thấy hơi khó chịu.

 

Cũng may, Trần Phong còn nhớ đến tôi và kéo tôi vào trong.

 

Sau khi vào phòng, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách, chắc chắn là ba Trần Phong.

 

Tôi lấy quà mang theo cho hai người ra: “Chú, dì đây là quà con mang đến cho hai người, không đắt tiền nhưng chúng đều là đặc sản ở quê con.”

 

Cha của Trần Phong nhận món quà với một nụ cười và nói một cách lịch sự: "Con đến được rồi. Còn mang quà cáp làm gì? Ngồi xuống nhanh đi."

 

 So với thái độ của mẹ Trần Phong, cha của Trần Phong còn hòa nhã hơn nhiều. Trong lòng tôi cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm đôi chút.

 

 Không ngờ, tôi vừa ngồi xuống, mẹ Trần Phong đã đá món quà tôi mang sang một bên: “Người trong núi chúng tôi không thể dùng nổi quà của người trong thành phố.”

 

Bầu không khí lập tức lại trở nên khó xử. Chính cha Trần Phong là người phá vỡ tình thế, ông ta trừng mắt nhìn mẹ Trần Phong, nói: "Đi nấu cơm đi." 

 

Mẹ Trần Phong có vẻ sợ chồng mình, nghe xong những lời này liền đứng dậy đi vào phòng bếp. 

 

Nhưng trước khi đi, bà ấy không quên nhìn tôi một cái. 

 

Sau khi mẹ Trần Phong rời đi, Trần Phong bắt đầu an ủi tôi: “Hiểu Thơ, em đừng để bụng. Đây là tính cách của mẹ anh, nhưng bà nổi tiếng là người miệng cứng lòng mềm. Qua một thời gian em sẽ biết."

 

Tôi đành phải gật đầu. 

 

Cha của Trần Phong hỏi tôi một số câu hỏi về gia đình tôi và tôi đã nói sự thật.

 

Tôi không cha không mẹ, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, người thân duy nhất của tôi là mẹ viện trưởng nhưng bà cũng đã qua đời cách đây hai năm. 

 

Hiện tại, người duy nhất tôi thân thiết chính là bạn trai Trần Phong. 

 

Sau khi hỏi những chuyện này, cha Trần Phong có vẻ rất hài lòng, lại hỏi: "Hiểu Thơ, nghe nói con là sinh viên một trường đại học danh tiếng, so với trường của Trần Phong còn tốt hơn?" 

 

Tôi có chút xấu hổ không biết làm thế nào để trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/su-that-bi-che-dau/chuong-1.html.]

 

"Thật ra trường của chúng tôi gần giống nhau, nhưng hướng học của chúng tôi có thể khác nhau." 

 

Tôi đã vào một trường đại học nổi tiếng, còn Trần Phong chỉ là sinh viên một trường top 2. 

 

Khi chúng tôi yêu nhau, bạn cùng phòng của tôi không hài lòng, vì họ đều cảm thấy không xứng đáng. 

 

Nhưng trong lòng tôi, chỉ cần Trần Phong có thể đối xử tốt với tôi là đủ rồi.

 

Nghe tôi nói xong, cha Trần Phong càng hài lòng hơn, ông nhìn Trần Phong, gật đầu nói: "Ba rất hài lòng với cô bạn gái này." Trần Phong cũng cười gật đầu.

 

Nhưng không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy trong lời nói của cha Trần Phong có điều gì đó khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Như thể tôi là một món hàng vậy.

 

Tôi đứng dậy nói: “Trần Phong, em muốn đi vệ sinh.” 

 

Trần Phong gật đầu, “Em ra ngoài rồi rẽ phải, anh đi cùng em.” 

 

Tôi vội vàng lắc đầu, “Không cần, anh ở lại nói chuyện với chú một lát đi."

 

Tôi tự mình bước ra ngoài và tìm thấy toilet. 

 

Khi tôi bước ra, tôi nhìn thấy một căn phòng có vẻ kỳ lạ. 

 

Trên cửa có hai ổ khóa lớn, nhìn có vẻ là một nơi rất bí ẩn.

 

Hơn nữa, sân trong trang trại này rất trong lành, nhưng căn phòng này lại giống như một nhà kho đổ nát, không phù hợp với toàn bộ sân. 

 

Tôi đang ngơ ngác thì bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cô đang đứng đó nhìn gì thế?”

 

Tôi giật mình, quay lại nhìn về nơi phát ra âm thanh thì thấy mẹ Trần Phong đeo tạp dề đứng trên bậc cửa bếp, vẻ mặt ủ rũ nhìn tôi. 

 

Tôi nhanh chóng quay lại, "Không...không có gì..."

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Mẹ Trần Phong nhìn tôi, giọng điệu không vui nói: "Cô là khách, khi khách đến nhà chủ nhà, điều đầu tiên cần nhớ là không được đi loanh quanh và nhìn xung quanh!" 

 

Sau khi mẹ Trần Phong nói xong, bà trợn mắt rồi quay người rời đi.. Tôi đứng đó, rất chán nản.

 

Tôi không biết mình đã làm gì sai, tại sao mẹ Trần Phong lại thù địch với tôi như vậy? 

 

Ăn trưa xong tôi thấy mệt nên vào phòng Trần Phong ngủ. 

 

Trần Phong và tôi đã yêu nhau được hai năm và giữa chúng tôi không hề có hành động vượt giới hạn. 

 

Trần Phong nói, đây là vì bảo vệ tôi.

 

Trong lòng tôi thầm cảm động. 

 

Tôi có một giấc ngủ ngắn không thoải mái, và trong giấc mơ, tôi đang đứng trước ngôi nhà bí ẩn mà tôi đã nhìn thấy ban ngày. Lần này, tôi lấy chìa khóa từ đâu đó và mở ổ khóa.

 

Đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra, tôi nhìn thấy thứ bên trong nhà. 

 

Có rất nhiều thùng lớn, mùi xác c.h.ế.t thối rữa tràn ngập trong đó. Tôi che miệng lại, cảm thấy hơi buồn nôn.

 

Tại sao lại có nhiều lu lớn ở đây? Còn thối như vậy? Chính xác thì trong đó có gì? 

 

Tôi thu hết can đảm để nhìn về phía trước, nhưng tôi đã hét lên. 

 

Trong thùng lần lượt có những xác ch.ế.t.

 

Một cô gái có mái tóc dài bị đưa vào bể lớn, khuôn mặt sưng tấy và thối rữa đến mức không thể nhìn thấy nét mặt ban đầu. 

 

Tôi chợt nghĩ đến lời chú Trần Phong đã nói khi tôi đến đây. 

 

Bạn gái lần này xinh hơn bạn gái lần trước anh đưa về…

 

Lời chú hai nói có đúng không? 

 

Tôi bỗng bỗng nhiên bừng tỉnh. 

 

Khi mở mắt ra, tôi nhận ra mình vẫn đang ngủ trên giường, chỉ là tôi vừa gặp ác mộng mà thôi.

 

Xung quanh tối đen như mực nhưng tôi có cảm giác như lưng mình ướt đẫm. 

 

Sao tôi lại ngủ suốt đêm thế này? Tôi che đầu muốn đi tìm Trần Phong, vừa đi ra ngoài đã nghe thấy tiếng cãi vã từ dưới lầu truyền đến.

 

"Con hồ ly tinh đó chỉ muốn cướp con trai của tôi! Tôi không thể để con trai tôi rời xa tôi!" Đó là giọng nói của mẹ Trần Phong. Tôi cảm thấy lo lắng và vội vã đi xuống cầu thang.

 

Giọng nói của cha Trần Phong vang lên, "Tôi đã nói với bag bao nhiêu lần rằng nó sẽ không đưa Trần Phong đi? Bà đang nghĩ gì vậy?" 

 

Trần Phong cũng bất mãn nói: "Mẹ ơi, đừng căng thẳng nữa. Nếu mẹ làm hỏng việc kết hôn này sợ là sẽ không thể sống được.” Tôi đột nhiên dừng bước xuống cầu thang.

 

Tôi không tin, đây là giọng nói của Trần Phong sao? 

 

Trong trí nhớ của tôi, Trần Phong là một người hiền lành khiêm tốn, rất tốt bụng, mỗi lần nhìn thấy một ông già ăn xin đều sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ họ.

 

Tôi thực sự không thể tin được những lời nói lạnh lùng và vô cảm vừa rồi là do Trần Phong nói ra. 

 

Ở tầng dưới dường như im lặng. Tôi cố tình làm ồn trong phòng trên lầu, rồi bước từng bước nặng nề xuống lầu. "Trần Phong, anh ở đâu?"

 

Trần Phong lập tức đứng dậy từ trên sô pha, “Hiểu Thơ, em tỉnh rồi à?” 

 

Tôi gật đầu, ôm đầu, “Không biết chuyện gì xảy ra, sao em ngủ đến tận đêm vậy?” Trần Phong mỉm cười, giọng nói ôn nhu giống như ngày thường, anh ấy nói, "Anh đoán em mệt mỏi vì chuyến đi, có đói không? Anh lấy cho em thứ gì đó để ăn."

 

Cha của Trần Phong cũng đi tới, ân cần nói: “Để dì nấu món gì cho con.” Vừa nói, ông vừa quay đầu trừng mắt nhìn mẹ Trần Phong. 

 

Tôi vội vàng đi theo: “Dì, để con giúp dì…”

 

Nhưng mẹ Trần Phong lại hất tay tôi ra, nói: “Tôi không cần cô giúp!” Nói xong, bà quay người đi vào bếp. 

 

Trần Phong đi tới an ủi tôi: "Đừng lo lắng, mẹ anh chính là như vậy."

 

Tôi phiền muộn gật đầu: “Em đi vệ sinh.” 

 

Vào nhà vệ sinh, tôi khóa cửa lại. Vừa rồi mẹ Trần Phong hất tay tôi ra, tôi cảm thấy bà nhét thứ gì đó vào tay tôi.

 

Tôi mở tờ giấy ra và xem xét nó cẩn thận dưới ánh sáng của nhà vệ sinh. Trên đó chỉ có hai chữ "Chạy đi!!!" Ba dấu chấm than, chữ viết nguệch ngoạc và lo lắng.

 

Chắc hẳn nó được viết trong hoàn cảnh rất cấp bách. Máu trong cơ thể tôi dường như đông đặc lại ngay lập tức. Mẹ Trần Phong bảo tôi chạy trốn, ý bà là sao?

 

Trong khoảnh khắc, lời nói của chú hai Trần Phong, cơn ác mộng kỳ lạ còn có trong thôn dù ban ngày ban mặc nhưng không có một bóng người, tất cả đều hòa vào nhau. 

 

Không, tôi phải gọi cảnh sát!

 

Tôi vừa lấy điện thoại ra gọi điện thì có tiếng gõ cửa. "Hiểu Thơ, em không sao chứ?" 

 

Đó là giọng nói của Trần Phong.

Loading...