Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sư Huynh - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-04 13:09:34
Lượt xem: 316

 

Úc Châu nói nàng lén trốn ra khỏi môn phái, theo mức độ coi trọng của cha nàng đối với nàng, chắc không bao lâu nữa sẽ có người đến tìm.

Quả nhiên, mới qua hai ngày, Cửu U Môn đã phái người đến.

Nàng bị đưa đi sau, sư huynh lo lắng nhìn ta: "Mạch Nhi, muội thích nam nhân đúng không?"

Ta gãi đầu, thành thật đáp: "Hiện tại thì đúng."

"Hiện tại?"

Sư huynh hoảng sợ biến sắc, "Chẳng lẽ sau này muội sẽ thích nữ nhân sao?!"

Ta suy nghĩ nửa ngày, không có ý nghĩ xác định, bèn dang tay nói: "Lỡ như có một nữ tu xinh đẹp giống như sư tôn đến theo đuổi ta, ta cũng không từ chối được mà!"

Khương Đàn sư huynh không nói nữa.

Huynh ấy mặt tái mét, trông thất hồn lạc phách, không giống như người có thể chấp nhận chuyện bách hợp.

Ta thật sự sợ huynh ấy lại suy nghĩ lung tung, vội vàng thanh minh: "Chuyện sau này ai nói trước được? Sư huynh đừng lo lắng, ít nhất hiện tại ta vẫn chưa thích nữ nhân."

Đương nhiên, cũng không phải rất thích nam nhân.

Ta thở dài, nói ra kế hoạch của mình: "Yêu đương chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta, sư huynh, ta muốn về nhà."

Ở ngoài làm sao bằng ở nhà được?

Ở nhà có thể ôm ấp các sư tỷ, có thể sờ đùi sư tôn, quan trọng nhất là, còn có sư huynh luôn ở bên ta--

Vì vậy ta căn bản không cần đàn ông mà.

Nghĩ đến đây, ta đột nhiên kéo lấy tay áo sư huynh: "Sư huynh, ngày mai chúng ta về môn phái đi!"

"Ngày mai?"

Sư huynh do dự, "Mạch Nhi, muội thật sự muốn ngày mai về sao?"

"Ừm ừm!"

Ta gật đầu lia lịa, kiên định nói: "Con đường song tu ta không thể đi nữa rồi, hay là ngoan ngoãn luyện kiếm đi!"

Sư huynh do dự nửa ngày, hình như đã quyết định điều gì đó, huynh ấy gật đầu đồng ý:

"Được, đều nghe muội!"

Ta thật ngốc, thật sự rất ngốc!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/su-huynh/chuong-6.html.]

Ta chỉ biết sư huynh chiều chuộng ta, muốn gì được nấy, lại không ngờ trong đó cũng bao gồm cả bản thân huynh ấy.

Lúc bị leo lên giường là nửa đêm.

Trong lúc ngủ say, ta bị một lực đạo quen thuộc nhẹ nhàng ôm vào lòng, biết là sư huynh đến, ta theo bản năng ôm lấy huynh ấy cọ cọ.

Cũng không trách ta không đề phòng, thật sự là từ nhỏ đã quen rồi.

Sáu tuổi năm đó, sư huynh quyết tâm không ngủ chung với ta nữa, kết quả ngày đầu tiên ngủ riêng, ta ngủ ngon lành, huynh ấy lại khóc suốt nửa đêm.

Sáng sớm hôm sau, tỉnh dậy ta mới phát hiện, bức tường biến mất rồi.

Sư huynh đã đập nó đi.

Đúng vậy, bạn không nghe nhầm đâu, Khương Đàn sư huynh lấy lý do dỗ trẻ con ngủ không tiện, đã đập bỏ bức tường ngăn cách giữa phòng ta và huynh ấy.

Thực ra không cần viện cớ, đập tường thì đập tường, ta cũng không có ý kiến gì.

Dù sao sư huynh thơm thơm mềm mềm, ôm huynh ấy ngủ, trong lòng ta rất thoải mái.

Ngáp một cái, ta quen đường quen lối ôm lấy eo sư huynh.

Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mịn màng, ta đột nhiên mở to mắt, cơn buồn ngủ lập tức tan biến hơn phân nửa: "... Sư huynh?"

Sư huynh đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, lúc này huynh ấy chống người ngồi dậy từ trong chăn, bờ vai rộng lộ ra, ánh mắt nhìn ta đầy oán trách: "Chỉ mải mê tìm kiếm đàn ông bên ngoài, sao lại không nhớ bên cạnh còn có một người?"

Ta muốn khóc mà không ra nước mắt: "Sư huynh, huynh đừng như vậy..."

"Như vậy là như thế nào?"

Khương Đàn sư huynh càng ngày càng tới gần, huynh ấy dùng chóp mũi cọ cọ vào mặt ta, uất ức thấp giọng gọi: "Bảo bối, bảo bối, lúc nhỏ muội đã nói muốn lấy ta."

Ta rên rỉ hai tiếng, khó khăn giải thích: "Lúc đó ta còn nhỏ không hiểu chuyện…"

"Nhưng ta lại coi là thật!"

Sư huynh cắn cắn môi, cười thê lương, "Mạch Mạch không muốn thực hiện lời hứa cũng không sao, sư huynh đi c.h.ế.t là được rồi."

Cảm nhận được linh khí của người bên cạnh bắt đầu hỗn loạn, ta sợ hãi vội vàng ôm chặt eo sư huynh, suy sụp nói: "Ta nhận, ta nhận còn không được sao!"

Linh lực hỗn loạn vẫn chưa bình ổn lại.

Nước mắt sư huynh từng giọt từng giọt rơi xuống cổ ta, huynh ấy nhìn ta, thương tâm nói: "Đàn ông bên ngoài thì được, sư huynh lại không được… Mạch Mạch đồng ý miễn cưỡng như vậy, có vẻ là thật sự không thích ta."

"Thích, thích!"

Ta thật sự sắp khóc rồi, ôm chặt lấy sư huynh không dám buông tay, sợ huynh ấy nhất thời kích động làm ra chuyện ngu ngốc, "... Sư huynh cũng biết, Mạch Nhi vốn dĩ là kẻ háo sắc, đã thèm muốn huynh từ lâu rồi!"

 

Loading...