SƯ HUYNH VÀ MA TÔN CÙNG TRÚNG ĐỘC TÌNH - CHƯƠNG 8

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:36:16
Lượt xem: 416

Kiếp trước, chỉ còn thiếu một loại dược liệu cuối cùng để hoàn thành phương thuốc cho sư muội.

 

Vị thuốc đó chính là vảy màu của yêu thú trong Thánh địa Trường Trạch.

 

Độ hung hiểm của chuyến đi này là không cần bàn cãi, nhưng không ngờ sư muội lại muốn cùng chúng ta tiến vào Thánh địa Trường Trạch.

 

Mọi người vốn không đồng ý, nhưng lại thay đổi vì một câu nói trong nước mắt của nàng: “Hai người đã vì ta mà làm nhiều việc như vậy, ta không thể ngồi yên không làm gì cả!”

 

Dọc theo đường đi, Đại sư huynh một mực chăm sóc tiểu sư muội.

 

Đoàn người chúng ta trải qua vô vàn nguy hiểm, cuối cùng cũng đến gần mục tiêu.

 

Đỉnh núi Trường Trạch cao chót vót, đại thụ che lấp chân trời, trong không khí tràn ngập cảm giác thần bí.

 

Chúng ta cẩn thận tìm kiếm tung tích của yêu thú, đến khi tìm được thì ai nấy đều không khỏi nín thở.

 

Yêu thú kia thân thể vô cùng to lớn, tứ chi được bao phủ bởi một tầng vảy thật dày, bốc lên mùi hôi thối nồng đậm.

 

Hai con mắt đỏ ngầu lóe lên vẻ tàn nhẫn khiến người ta không rét mà run.

 

Bốn cái móng vuốt cường tráng để lại vết cào in sâu trên mặt đất.

 

Kỳ Chiêu cầm kiếm, tiên phong xông tới đ.â.m vào sau lưng yêu thú. Ta lập tức xông lên theo, Tiểu sư muội cũng ở sau lưng trợ giúp chúng ta.

 

Yêu thú bị kiếm đ.â.m đau, quay đầu nhìn ba người chúng ta.

 

Trong mắt nó dâng tràn ham muốn g.i.ế.c chóc tàn nhẫn, thề phải xé xác chúng ta thành mảnh vụn mới chịu bỏ qua.

 

Trong lúc chúng ta đang giằng co với yêu thú thì tiểu sư muội lại đột nhiên mất sức, như bươm bướm chao đảo rơi xuống.

 

Yêu thú kia tu vi cao cường, đã có linh tính, thấy Cẩm Huyền Y chống đỡ hết nỗi thì lập tức dùng toàn lực công kích nàng.

 

Ta và Kỳ Chiêu vội vàng đi cứu người, nhưng cũng vì vậy mà bị yêu thú bắt được sơ hở.

 

Ta không cẩn thận bị đánh trúng, rơi thẳng về phía con yêu thú.

 

Yêu thú kia há cái miệng to như chậu máu, chuẩn bị nuốt trọn ta vào bụng.

 

Không chỉ có như vậy, móng vuốt của yêu thú cũng vồ về phía tiểu sư muội đang mất sức lực. Tình huống của tiểu sư muội thật sự cũng hết sức nguy cấp.

 

Giờ phút này sư huynh phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn.

 

Nếu hắn cứu ta, tiểu sư muội chắc chắn phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ, nhưng nếu hắn cứu tiểu sư muội, ta sẽ khó thoát một kiếp.

 

Trong mắt Kỳ Chiêu xẹt qua chút do dự, nhưng rất nhanh đã đưa ra quyết định.

 

Hắn phi thân xuống, che chở tiểu sư muội tránh khỏi một đòn trí mạng.

 

Mà ta, đang sống sờ sờ bị cắn nát trong mồm m.á.u tanh hôi của yêu thú.

 

Máu thịt tung tóe, sống không bằng chết.

 

Kỳ Chiêu lấy tay che mắt ta lại, giọng điệu khổ sở: "Chớ nhìn ta như vậy, A Âm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/su-huynh-va-ma-ton-cung-trung-doc-tinh/chuong-8.html.]

 

"A Âm, cầu xin muội."

 

"Nếu ta nói, ta đã ôm quyết tâm cùng c.h.ế.t với muội thì sao?"

 

"Ta không ngờ, lúc ấy  bùa chú trên người muội lại bốc cháy, cuối cùng đồng quy vu tận với yêu thú kia."

 

Ta có thể nhìn thấy rõ tay hắn đang run rẩy.

 

Có một giọt nước lạnh như băng rơi trên mặt ta.

 

Nói thật, ta có chút chán ghét.

 

Một cơn gió đột nhiên đánh tới, khiến Kỳ Chiêu phải buông tay ra.

 

Ngay sau đó, giọng nói phóng khoáng quen thuộc vang lên.

 

"Nàng ấy chọn ta không phải là rất bình thường sao? Bổn tôn đẹp trai hơn ngươi, tu vi cao hơn ngươi. A Âm chọn ta chứng tỏ ràng có ánh mắt tốt. Ngươi là cái thá gì, cũng dám phân cao thấp với bổn tôn?"

 

Ma tôn không vui cau mày, ép Kỳ Chiêu lùi lại mấy thước.

 

"Ma đầu ngươi lại dám xông vào núi Lưu Vân!"

 

Kỳ Chiêu lạnh lùng nói, kiếm khí tung hoành ngang dọc c.h.é.m về phía Mặc Trạch.

 

Mặc Trạch nhìn cũng không thèm nhìn, ôm eo ta bay lên cao: "A Âm, cùng bổn tôn rời khỏi nơi này thôi."

 

Ta nói nhỏ: "Ma tôn, ta chỉ là một đệ tử tầm thường ở núi Lưu Vân. Ta biết bên cạnh ngài có vô số mỹ nhân, ngài đừng bận tâm về đêm đó."

 

"Nàng nói cái gì?"

 

Cặp mắt phượng nheo lại, mặc dù đang cười nhưng trong mắt lại ẩn chứa tức giận.

 

"Trầm Âm!"

 

"Ssao nàng có thể coi đó như một đêm xuân tình?"

 

Mặc Trạch tức giận nhìn ta, trong ánh mắt còn mang theo... ấm ứct?

 

Ma tôn nổi giận đùng đùng buông ta xuống, sau đó lắc mình biến mất trong bóng đêm.

 

Sư huynh cũng đuổi theo, thấy ta bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm.

 

Hắn há miệng một cái, còn muốn nói gì đó, nhưng ta không muốn dây dưa với hắn nữa nên trực tiếp về thẳng động phủ.

 

Một đêm ngon giấc.

 

Hình như ta mơ thấy người nào đó.

 

Người trong mộng ánh mắt u oán, lặp đi lặp lại rằng ta bội tình bạc nghĩa, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta.

 

 

 

Bình luận

4 bình luận

Loading...