SỰ CỐ XUYÊN SÁCH KỊCH TÍNH - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-06 17:35:31
Lượt xem: 295

12

Nhà máy bỏ hoang nằm ở vùng ngoại ô hoang vu, tôi chạy vào khu rừng nhỏ gần đó.

Cành cây sắc nhọn quẹt vào mặt tôi, nhưng tôi không cảm thấy gì cả.

Chỉ có một giọng nói trong đầu cứ thúc giục: Nhanh lên! Nhanh lên!

Chạy khoảng mười phút, tôi gửi tin nhắn đã soạn sẵn trong điện thoại.

Mười giây sau.

Phía nhà máy bỏ hoang vang lên tiếng súng.

Lạc Đà không ngờ rằng, những người thân tín bên cạnh hắn, từ người thứ hai đến người thứ ba đều là người của Hà Mộc Sinh!

Vừa chạy, tôi vừa thắp nến trong lòng cho Lạc Đà.

Cài đặt này thực sự quá tàn nhẫn.

Không biết đã chạy bao lâu, tầm nhìn phía trước dần rộng mở.

Tôi vui mừng, tăng tốc chạy ra khỏi khu rừng—

Ra còn tệ hơn không ra.

Trên mảnh đất hoang trống trải.

Ba nhóm người đang đối đầu nhau.

Hà Mộc Sinh và Hoắc Tử An tôi còn hiểu được...

Nhưng sao tổng tài bá đạo Phó Minh Thần cũng ở đây!?

Sự xuất hiện của tôi phá vỡ sự im lặng.

Ba người đồng loạt nhìn tôi, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Tôi cười gượng chào: "Chào!"

Hoắc Tử An hét lớn: "Lâm Chi! Cô còn không qua đây!"

Tôi trợn mắt,

Là tôi không muốn qua sao?

Có khẩu s.ú.n.g dí vào eo tôi đây này.

Người của Hà Mộc Sinh đẩy tôi qua, tôi nhìn Phó Minh Thần, không thể hiểu nổi.

"Anh làm gì ở đây?"

Phó Minh Thần nhìn tôi phức tạp: "Cô Lâm, lần trước tôi đã hiểu lầm cô."

"Tôi về sau mới nhận ra, cô là người đã cứu tôi trước cửa công ty."

Tôi: "Vậy sao?"

Phó Minh Thần nghiêm nghị: "Tôi đến để trả ơn."

"Cô yên tâm, đội vệ sĩ của tôi rất chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ cứu cô!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/su-co-xuyen-sach-kich-tinh/chuong-12.html.]

Thật lòng mà nói, lúc này tôi rất muốn mở đầu anh ta ra, xem bên trong có bao nhiêu nước!

Tôi lại nhìn Hoắc Tử An: "Còn anh sao lại ở đây?"

Khuôn mặt Hoắc Tử An không giấu nổi sự mệt mỏi, nhìn tôi rất lâu không nói.

Ngược lại, Hà Mộc Sinh cười trước.

"Hắn đến tìm cô đấy."

"Biết cô mất tích, hắn suýt nữa đập nát câu lạc bộ Thiên Lệ của tôi."

Tôi nhìn Hoắc Tử An, cảm thấy nghẹn ngào.

Hình như tôi lại gây rắc rối cho anh.

Hà Mộc Sinh bước tới bên cạnh tôi, đặt tay lên vai tôi.

Hoắc Tử An và Phó Minh Thần đồng thanh: "Đừng chạm vào cô ấy!"

Hà Mộc Sinh cười càng rạng rỡ: "Các người thật thú vị."

Hoắc Tử An nói, giọng khàn: "Hà Mộc Sinh, thả cô ấy ra, tôi sẽ đổi lấy cô ấy."

Hà Mộc Sinh lắc đầu: "Thế thì không vui."

Hắn nghĩ một lúc, rồi thì thầm vào tai tôi: "Chúng ta chơi một trò chơi nhé?"

Đồ điên này!

Tôi thầm chửi rủa, nhưng mặt vẫn phải cười: "Trò chơi gì?"

Hà Mộc Sinh: "Cô đã nhổ một cái gai của tôi, tôi cũng phải tặng lại cô một món quà chứ?"

Quả nhiên, hắn biết tờ giấy đó là tôi để lại.

"Thế này nhé." Hắn chỉ vào Phó Minh Thần và Hoắc Tử An, "Cô chọn một người để mang đi."

Tôi run rẩy hỏi: "Còn người kia thì sao?"

Hà Mộc Sinh cười: "Thì không liên quan đến cô."

"Cô có một phút để suy nghĩ."

Một phút đó dài đằng đẵng.

Dù tôi chọn ai, người còn lại chắc chắn không sống nổi.

Phó Minh Thần không thể ch///ết.

Anh ch///ết tôi không thể quay về.

Nhưng còn Hoắc Tử An thì sao?

Tôi từ từ nhìn về phía anh, anh đứng đó, không gần cũng không xa.

Nếu anh ch///ết, tôi cũng sẽ rất buồn.

"Ting—"

Hà Mộc Sinh: "Hết giờ."

 

Bình luận

1 bình luận

  • Bài học rút ra: "đào hố phải lấp hố" nhé các bác ới

    Lieen K 1 tháng trước · Trả lời

Loading...