Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sự chiếm hữu của mẹ chồng - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-08 23:23:34
Lượt xem: 90

Khi tôi tỉnh dậy thì tôi đã ở trong bệnh viện rồi.

 

Vương Xuyên ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

 

Khi thấy tôi đã tỉnh, anh tỏ ra thờ ơ.

 

“Ngôn Ngôn, sao cô có thể làm như vậy với mẹ tôi!"

 

"Cô cũng biết mẹ tôi đang mang thai mà? Tại sao cô lại đẩy bà ấy?"

 

Ánh mắt lạnh lùng của anh khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.

 

Tôi hoài nghi nhìn anh, như thể tôi chưa từng quen biết người đàn ông trước mặt.

 

Anh ấy không để ý đến vẻ mặt của tôi, dừng lại một chút rồi nói:

 

“Con của chúng ta tuy đã mất rồi, nhưng sai thì vẫn là sai, vẫn là lỗi của cô. Nhưng chúng ta còn trẻ, sau này còn có rất nhiều cơ hội. Nhiệm vụ lớn nhất của gia đình mình bây giờ là để mẹ sinh con an toàn."

 

Miệng anh mở ra rồi khép lại, tôi không thể nghe được anh đang nói gì.

 

Khi tôi nhìn anh ta, tôi có cảm giác như mình đang nhìn một kẻ ngốc.

 

Tôi từ từ chạm vào bụng mình.

 

Đứa trẻ này đến không đúng lúc.

 

Nhưng xét tình hình hiện tại, mất đi đứa trẻ xem ra cũng không phải chuyện xấu.

 

Tôi thở dài nhìn anh với ánh mắt vô vọng:

 

Trà Sữa Tiên Sinh

“Vương Xuyên, chúng ta ly hôn đi, em sẽ trả anh về cho mẹ anh.”

 

Vương Xuyên, người vẫn đang lảm nhảm kể từ khi tôi tỉnh dậy, nghe thấy điều này cuối cùng cũng dừng lại.

 

"Không thể nào! Đừng mơ mà nghĩ tới chuyện đó!"

 

Anh cau mày nói:

 

"Đừng tưởng rằng cô có thể trốn tránh trách nhiệm bằng cách dọa ly hôn với tôi. Dù thế nào đi nữa mẹ tôi cũng đã quá sợ hãi, đó là lỗi của cô. Tôi đã dùng tiền của cô để thuê bảo mẫu cho mẹ tôi, đây là cô nên đền bù cho mẹ tôi." ..”

 

Tôi chưa bao giờ giấm diếm Vương Xuyên.

 

Trà Sữa Tiên Sinh Anh ta biết thẻ lương của tôi ở đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/su-chiem-huu-cua-me-chong/chuong-9.html.]

 

Tôi cũng đã nói với anh ấy số tiền gửi và mật khẩu bên trong nó từ lâu rồi.

 

Không ngờ anh không hề buồn chút nào khi con tôi ra đi, mà còn dùng tiền của tôi để chăm sóc mẹ anh ta.

 

Tôi tức giận.

 

Nhìn anh đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, tôi không kìm được cơn tức giận trong lòng nữa mà hét lên với anh:

 

"Ly hôn! Tôi nói ly hôn! Không chỉ ly hôn, anh và mẹ anh, cút khỏi nhà tôi! Ngày mai tôi sẽ đi tìm luật sư."

 

Anh đột nhiên cứng đờ.

 

Thấy tôi không có vẻ như đang nói đùa, động lực của anh chợt yếu đi một chút:

 

"Ly hôn là điều không thể. Khi nào em trai ra đời, em có thể sinh cho anh một đứa con khác và chúng ta có thể sống chung như một gia đình hạnh phúc, có được không?"

 

Tôi quay đi và không nhìn anh nữa.

 

Anh ta lo lắng và nói một cách miễn cưỡng:

 

“Ở chỗ tụi anh, nhà nào cũng có mấy đứa con. Dù sao nhà cũng lớn, càng nhiều người thì càng náo nhiệt phải không?”

 

“Ừ, anh nói đúng.” Tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

 

Anh vui mừng khôn xiết:

 

“Vậy em có đồng ý với điều anh nói không?”

 

“Ừ.” Tôi nghiêm túc gật đầu.

 

“Vậy thì em cũng đồng ý việc mẹ anh sinh đứa bé ra?”

 

“Ngoài ra, em có thể tạm thời để lại thẻ lương cho mẹ anh giữ được không? "

 

Càng nói, anh càng hào hứng:

 

“Anh nói cho em biết, việc có quá nhiều con sẽ không ai không thích cả. Đến lúc đó, em có thể nói chuyện với bố mẹ mình, họ chắc chắn cũng sẽ hạnh phúc."

 

"Anh sẽ không đối xử tệ với em, nếu em sinh con gái, anh sẽ cho nó lấy họ của em, sau này chúng ta sẽ có thêm nhiều em bé."

 

"Được."

 

Tôi sờ lên cái bụng phẳng lì của mình và chợt nảy ra một ý tưởng trong đầu.

Loading...