Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Song Sinh Cứu Rỗi - 10

Cập nhật lúc: 2024-09-03 10:58:13
Lượt xem: 82

Nhà tôi là một ngôi nhà ba gian có ba lối đi, đã có từ lâu đời, trông rất đổ nát, xung quanh được bao bọc bởi một khu vườn nhỏ bằng những mảnh gạch vỡ.

Vì tôi và anh trai đã hơn một tháng không về nhà, nên không ai dọn dẹp vườn, khắp nơi đều là phân gà và những mảnh chai vỡ.

Ánh mắt Lương Nguyệt lóe lên vài tia ghét bỏ, cô tanhăn nhó bịt mũi, rón rén bước từ cổng sân vào đến gian nhà chính.

Tôi mời Lương Nguyệt ngồi nghỉ, còn tôi và anh trai đặt hành lý xuống và bắt đầu dọn dẹp.

"Tiểu Nguyệt, cậu cứ tự nhiên tìm chỗ ngồi đi, nhà đã lâu không dọn dẹp nên hơi bừa bộn, cậu đừng để ý nhé."

Lương Nguyệt miễn cưỡng nở một nụ cười: "Không sao đâu, mình không ngồi đâu, mình chưa mệt."

Khi chúng tôi gần dọn dẹp xong thì Tống Kiến Chương say khướt bước vào, vừa đi loạng choạng vào nhà vừa lẩm bẩm chửi rủa gì đó.

"Ồ, hai đứa nhóc này về rồi à. Thảo nào hôm nay tôi đánh bạc thua, hóa ra là do hai đứa sao chổi này về. Giống hệt mẹ mấy đứa, toàn là kẻ hại mạng."

Ông ta ngồi phịch xuống ghế, ném chai rượu rỗng trong tay vào chân tôi, chai rượu vỡ tung tóe, mảnh kính văng ra khắp nơi.

Lương Nguyệt chưa từng thấy cảnh tượng này, sợ đến mức hét lên, trốn sau lưng tôi.

Anh trai tôi, đang quét dọn ngoài sân, nghe thấy tiếng động trong nhà, lập tức lao vào: "Nhược Du, hai người có sao không?"

Lương Nguyệt sau lưng tôi liền lao vào lòng anh trai, anh trai tôi vừa định đẩy cô ta ra thì thấy tôi nháy mắt ra hiệu cho anh.

Anh trai rụt tay lại, cả người cứng đờ để cô ta ôm.

"Bố, bố đừng dọa bạn con. Cô ấy là tiểu thư nhà giàu, không chịu nổi những cảnh này đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-sinh-cuu-roi/10.html.]

Tống Kiến Chương quả nhiên như tôi dự đoán, nắm bắt ngay trọng điểm trong lời nói của tôi.

"Tiểu thư nhà giàu..."

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Ông ta nheo mắt nhìn Lương Nguyệt đang ôm chặt lấy anh trai tôi, trên mặt lộ ra vài phần vui vẻ.

"Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, đây là bạn gái của anh mày đúng không, còn lừa bố là bạn học? Có gì mà phải giấu, là bạn gái thì cứ nói là bạn gái, bố có cản đâu."

Sau đó, ông ta kích động xoa tay, nịnh nọt nhìn Lương Nguyệt:

"Cô bé, đừng sợ, cháu hẹn hò với con trai chú, chú không cản đâu. Chú chỉ muốn biết, nhà cháu có bao nhiêu tài sản? Ở nhà còn có anh chị em nào khác không?"

Tâm trạng của Lương Nguyệt vừa mới ổn định đã lại bị câu nói này làm sụp đổ.

Anh trai tôi kịp thời lên tiếng ngăn cản: "Bố, bố đang nói linh tinh gì thế?"

Tống Kiến Chương bực mình xua tay: "Tao đang hỏi chuyện, mày chen vào làm gì."

"Cô bé, con trai chú đẹp trai, học giỏi, thầy giáo của nó đều nói sau này nhất định nó sẽ thành đạt. Nếu hai đứa đến với nhau, ít nhất cháu cũng phải có một căn nhà, hai chiếc xe và một trăm vạn làm của hồi môn. Nếu không thì chú không đồng ý đâu, con trai chú ở đây rất được săn đón đấy."

Nghe đến đây, Lương Nguyệt sợ đến mức mặt tái mét.

Nhà cô ta ở huyện chúng tôi cũng thuộc loại khá giả, nhưng không có nghĩa là có thể dễ dàng đưa ra số của hồi môn lớn như vậy.

"Chú ơi, chú hiểu lầm rồi, cháu với Tống Hoài Cẩn chỉ là bạn học, không phải là bạn trai bạn gái đâu."

Tống Kiến Chương nghe vậy liền cuống lên: "Lương tiểu thư, nếu cháu thật sự thích con trai chú, chú có thể giảm giá của hồi môn cho cháu. Một căn nhà, một chiếc xe, tám mươi vạn tiền của hồi môn, cháu thấy được không? Không thể giảm thêm nữa đâu."

Lương Nguyệt liên tục xua tay từ chối: "Chú ơi, thật sự là chú hiểu lầm rồi. Nhược Du, tự nhiên mình nhớ ra nhà có việc, mình phải về trước."

Loading...