Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Vào Ngày Nóng Kinh Hoàng - 4

Cập nhật lúc: 2024-08-17 16:34:21
Lượt xem: 829

Tôn Hiên giật mình, vội vàng kéo Tôn Tiểu Đào lại và giơ tay lên đánh.

 

Chát chát chát— 

 

"Đúng là đồ mặt dày, suốt ngày đến nhà người ta ăn chực!"

 

"Nhà mình thiếu đồ ăn hay thiếu nước uống sao?"

 

Tôn Hiên mạnh tay đánh con trai.

 

Nhìn thấy đứa cháu yêu quý bị đánh đến khóc lóc om sòm, ông bà lộ rõ vẻ đau lòng. Nhưng Tôn Tiểu Đào lại nhìn tôi với ánh mắt đầy oán hận.

 

"Tất cả là tại bà, tại sao bà lại về?"

 

"Bà vừa về, dì Hàn không thể đến nữa!"

 

Lời vừa dứt, bầu không khí như đông đặc lại. 

 

Ngoài tôi ra, trên mặt mọi người đều hiện lên sự bối rối.

 

Tôi giữ bình tĩnh trong vài giây, rồi đột nhiên bật cười.

 

"Sao vậy, tôi về nhà mình mà lại làm phiền đến sự đoàn tụ của các người với mẹ con nhà bên cạnh à?"

 

"Tôn Hiên, chúng ta ly hôn đi!"

 

 

Nghe đến hai chữ ly hôn, sắc mặt Tôn Hiên trầm xuống, "Không được, tôi không đồng ý!"

 

Tôn Tiểu Đào tiếp thêm dầu vào lửa, "Ba ơi, sao ba lại không đồng ý? Con không muốn người phụ nữ độc ác này làm mẹ của con, con muốn dì Hàn..."

 

"Câm miệng!"

 

Tôn Hiên tức giận, thẳng tay tát cho Tôn Tiểu Đào một cái.

 

Nhìn thằng con đang ôm mặt, ánh mắt đầy ấm ức và khó hiểu, trong lòng tôi cười lạnh.

 

Xem ra đứa con ngốc của tôi vẫn chưa hiểu tình hình.

 

Nó nghĩ rằng đuổi tôi đi rồi thì Tôn Hiên sẽ dễ dàng đến với Hàn Lệ Lệ sao?

 

Đừng quên Hàn Lệ Lệ đã kết hôn và có chồng.

 

Dù cô ta có hưởng thụ sự mờ ám này, thích thú với việc hai cha con ngu ngốc quỳ gối trước mặt, nhưng chưa bao giờ cô ta nghĩ đến việc ly hôn!

 

Tôn Hiên hiểu rõ điều này, vì thế anh ta mới không chịu buông tôi.

 

"Biết lỗi chưa?"

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-vao-ngay-nong-kinh-hoang/4.html.]

Tôn Tiểu Đào không dám cãi lại Tôn Hiên, ngược lại tức tối nhìn tôi.

 

Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng ánh mắt lại hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

 

Tôi khoanh tay, mặt không biểu cảm nhìn vào vở kịch này.

 

Nhìn đi, người đánh nó là cha nó, nhưng nó lại quen trút giận lên tôi.

 

Chỉ vì cha nó dữ dằn hơn tôi nên nó không dám cãi lại!

 

Chỉ vì tôi yêu thương nó, không tính toán với nó nên nó mới tùy ý bắt nạt tôi, không màng đến sự hy sinh của tôi!

 

Tuổi còn nhỏ nhưng đã biết cân nhắc thời thế, biết tránh nguy tìm lợi!

 

Nó không phải là không hiểu chuyện, mà là quá "hiểu" rồi!

 

 

Cái nóng khủng khiếp sẽ kết thúc một ngày nào đó.

 

Tôi không cần vì mấy con sói vong ân này mà làm bẩn tay mình!

 

Những ngày tiếp theo, dù bên ngoài không có sự tranh cãi lớn, nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được mình đã bị "tẩy chay".

 

Mẹ chồng cố tình nấu ăn rất thịnh soạn, nhưng lại không bao giờ gọi tôi ăn cơm.

 

Nếu chẳng may tôi nhìn thấy, bà cũng sẽ châm chọc: "Không làm thì không có phần ăn!"

 

Một khi còn lại thức ăn, bà sẽ lập tức đổ vào thùng rác, như sợ tôi hưởng lợi.

 

Cũng may tôi không muốn ngồi chung bàn với gia đình này.

 

Nồi điện nhỏ cắm lên, cho nước lẩu vào.

 

Bánh mỳ, thịt viên, ba chỉ bò, xúc xích, tôm viên...

 

Có gì thì cho nấy.

 

Mùi thơm khiến con trai tôi thèm thuồng đến mức khóc toáng lên.

 

Nhưng tôi không chiều nó, đẩy tay nó ra: "Không phải muốn Hàn Lệ Lệ làm mẹ sao? Muốn ăn thì đi tìm cô ta mà ăn!"

 

Mẹ chồng cũng âm thầm đối đầu với tôi.

 

Thực phẩm trong bếp, cái gì dễ nấu thì làm cái đó.

 

Chỉ trong vài ngày, lương thực đã giảm đi một nửa.

 

Rõ ràng họ không ý thức được sự nghiêm trọng của việc lãng phí thực phẩm.

 

Những ngày này, nhiệt độ mỗi ngày một tăng, hầu như ngày nào cũng phá kỷ lục nóng nhất từ trước đến nay.

Loading...