Sống lại vào ngày bị tàn sát - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:25:59
Lượt xem: 62

3.

 

Tôi chợt nhớ ra, khi vừa mới bước vào nhà, Tiểu Béo đã quấn quýt hỏi tôi có thể cho nó mượn điện thoại để chơi game không.

 

Lúc đó tôi đang hỏi bà Vương về tình trạng căn nhà, chỉ trả lời qua loa vài câu với Tiểu Béo, không hề để ý nhiều.

 

Nhưng giờ đây nghĩ lại, có lẽ thằng bé đó đã lợi dụng lúc tôi không chú ý mà trộm mất điện thoại của tôi.

 

"Tiểu Trịnh, cháu đâu rồi? Đến ăn kem đi nào." bà Vương phát hiện tôi không còn ở đó, rướn cổ hét to lên.

 

Việc mất điện thoại làm tôi lo lắng, không biết phải làm sao bây giờ.

 

Khóa mình trong nhà của người khác, không thể gọi cảnh sát, tôi có thể chịu đựng được bao lâu đây?

 

"Mẹ ơi, con lạnh." Dao Dao lẫm chẫm đi tới, nhẹ nhàng dựa vào đùi tôi.

 

Tôi chạm tay vào bé con, không ổn, Dao Dao lại sốt rồi!

 

Chúng tôi phải ra khỏi đây ngay, hiện giờ tôi không mang theo thuốc giảm sốt, tình trạng sức khỏe của Dao Dao có thể chuyển biến xấu hơn.

 

"Tiểu Trịnh, cháu đi đâu rồi?"

 

Giọng của bà Vương vang lên to hơn. Nhà cũ không có cách âm, âm thanh vọng lên gác xép rất rõ ràng.

 

Bà ta đến nhà vệ sinh ngó qua rồi lại đi lên tầng.

 

Thân thể nặng nề lê bước lên cầu thang, bậc gỗ kêu lên kẽo cà kẽo kẹt.

 

Tôi ôm Dao Dao lùi vào trong góc khuất của giường gần cửa sổ, cúi người sâu xuống.

 

"Tiểu Trịnh, cháu có ở đây không?" Bà Vương vừa đi vừa hỏi.

 

Tôi đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Dao Dao đừng lên tiếng, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

 

Bà Vương không nhận được câu trả lời, lại đẩy một cánh cửa, cửa gỗ không hề di chuyển.

 

"Sao lại khóa? Chắc chắn là Tiểu Béo lại bày trò rồi!" bà Vương lẩm bẩm, rút ra một chuỗi chìa khóa, rầm rầm mở khóa.

 

Tim tôi sắp nổ tung, căn phòng nhỏ thế này, bà ta chỉ cần tiến lên vài bước là thấy được chúng tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-vao-ngay-bi-tan-sat/chuong-3.html.]

Tôi đã quá chủ quan.

 

Bà Vương mở cửa và bước vào, lại hét lên một lần nữa.

 

"Tiểu Trịnh, cháu có ở đây không?"

 

Rõ ràng là bà ta vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên càng cố gắng gào to hơn nữa.

 

Không thấy ai trả lời, bà ta quay lại và đi xuống tầng dưới.

 

"Mất tích sao? Lạ thật. Tiểu Béo, con có thấy dì Trịnh đi đâu không?"

 

"Không! Điện thoại của dì Trịnh vẫn còn ở chỗ con, bà cô đấy đi đâu được chứ?"

 

Tiếng mở cửa phòng vang lên từ dưới tầng.

 

Bà Vương đã thả cho những tên đ.ồ.i b.ạ.i kia vào trong.

 

"Không thấy? Ý bà là cô ta đã biến mất? Bà còn có tích sự gì!"

 

Kẻ vừa lớn giọng là Từ Thiết, là cháu trai lớn của bà Vương.

 

Tên còn lại rất béo, ai ai cũng gọi hắn là Đại Béo.

 

Bà Vương ủy khuất nói:

 

"Đấy, chúng mày nhìn đi, trong phòng làm gì có mống nào, cũng không có người ở nhà vệ sinh, lạ thật."

 

"Bà có lỡ miệng nói gì đấy làm cô ta nghi ngờ không?”

 

"Không, tao không hề nhiều lời!" bà Vương rất sợ hai người cháu trai này, vội vã thanh minh.

 

"Có phải cô ta đang ở trên lầu không?" Từ Thiết nói rồi nhấc chân đi lên gác xép.

 

Tôi không thể ngồi im chờ chec được nữa, vội vàng vọt đến khóa trái cửa lại.

 

Khóa cửa xong, tôi bộc phát sức mạnh tức thời, mạnh mẽ nhấc chiếc tủ đầu giường lên chặn lại cánh cửa.

 

Để an toàn hơn, tôi lại cố hết sức đẩy cái giường gỗ cũ về phía cánh cửa.

 

Tiếng ồn phát ra do di chuyển đồ vật rất lớn, Từ Thiết và Đại Béo đã xác định được vị trí của tôi ở trên tầng, bọn họ lập tức chạy lên trên, dùng sức phá cửa.

Bình luận

9 bình luận

Loading...