Sống lại vào ngày bị tàn sát - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:30:16
Lượt xem: 62

11.

 

Tôi ôm Dao Dao đứng trước cửa đồn cảnh sát, nỗi sợ bủa vây khiến tôi không dám bước chân ra khỏi cửa.

 

Trên đời này liệu có nơi nào an toàn không?

 

khi Từ Thiết và Đại Béo đi ngang qua tôi, bọn họ làm khẩu hình miệng nói:

 

"Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu."

 

Tôi biết, chắc chắn bọn họ sẽ không để tôi yên.

 

Kể từ lúc bước chân vào nhà bà Vương, hai tên s.ú.c sinh đó đã "tính toán" kỹ lưỡng, bọn họ chưa bao giờ có ý định buông tha cho tôi.

 

Tôi ôm chặt Dao Dao ngồi xuống đất, quá mệt mỏi.

 

Đã lấy lại được điện thoại, nhưng tôi không biết nên gọi cho ai nhờ giúp đỡ.

 

Lúc trước tôi lấy chồng xa, vốn dĩ gia đình không chấp nhận. Sau khi chồng tôi hy sinh, nhà mẹ đẻ còn yêu cầu tôi phá thai.

 

Tôi một thân một mình chịu đựng sức ép từ mọi phía để sinh ra Dao Dao, kết quả là bố mẹ tức giận, cuối cùng họ cắt đứt liên lạc với tôi.

 

Hai ông bà hùng hồn tuyên bố với tôi, đại khái là tôi nguyện ý tự tìm rắc rối là chuyện của tôi, sau này có vất vả ra sao cũng đừng làm liên lụy đến bọn họ.

 

Từ khi Dao Dao chào đời đến giờ chưa bao giờ nói chuyện với bọn họ. Hiện giờ tôi gọi điện cho họ thì liệu có ích gì không?

 

Tôi cũng không có bạn bè, mấy năm qua chỉ có mình tôi dốc sức nuôi dưỡng Dao Dao.

 

Trong vòng ba năm, tôi đã làm rất nhiều công việc, cố gắng kiếm tiền.

 

Ngón tay tôi lướt trên danh bạ điện thoại, khách hàng, khách hàng, toàn là khách hàng.

 

Bỗng dưng tôi nhìn thấy tên Từ Thiết, tay tôi hơi run lên, suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-vao-ngay-bi-tan-sat/chuong-11.html.]

 

"Bé đang bị sốt đúng không? Sao cô không đưa bé đến bệnh viện?" một nữ cảnh sát đi tới.

 

Khi nãy ở trong phòng lấy lời khai, cô ấy luôn giúp tôi chăm sóc Dao Dao.

 

"Cô có thể đưa tôi đi không?" tôi nhìn cô ấy, như bám được vào cọng rơm cứu mạng.

 

Cô ấy đáp: "Được."

 

Tôi không ngờ cô ấy lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy.

 

Nhờ có cô ấy giúp đỡ nên tôi đã thuận lợi làm thủ tục nhập viện cho Dao Dao.

 

Phòng bệnh ở khoa nhi rất đông đúc, Dao Dao được sắp xếp nằm ở giường bên ngoài hành lang.

 

Không có sự riêng tư ở nơi này, quá nhiều người qua người lại, đi lại cũng phải nghiêng người mà đi.

 

Đám đông đã giúp tôi cảm thấy bớt lo lắng.

 

Nhưng đột nhiên tôi thấy bóng dáng của Đại Béo lướt qua cuối hành lang trong giây lát rồi biến mất ngay lập tức, tinh thần lại trở nên căng thẳng.

 

Tôi an ủi bản thân, hắn ta sẽ không dám manh động trước mặt nhiều người như vậy đâu.

 

"Cô hãy ăn trước đi, phải nghỉ ngơi một chút, nhìn sắc mặt của cô không tốt lắm."

 

Nữ cảnh sát mang họ Lý, tôi gọi cô ấy là chị Lý, cô ấy rất nhiệt tình, còn cầm đến một túi đồ ăn lớn và một thùng nước khoáng cất xuống dưới gầm giường cho tôi.

 

"Cảm ơn." nước mắt tôi tuôn rơi.

 

"Đừng khóc, làm mẹ là một việc khó khăn. Tôi cũng từng trải qua hoàn cảnh như thế này, có việc gì thì cứ gọi cho tôi, tôi còn phải quay lại trực ban."

 

Chị Lý có vẻ rất vội, chỉ kịp nói mấy câu rồi đi mất.

 

Tôi ngồi trông coi Dao Dao đến nửa đêm, con bé dần dần hạ sốt, mà tôi cũng cạn kiệt sức lực ngã vào người con ngủ say.

Bình luận

9 bình luận

Loading...