Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống lại vả lật mặt bạn cùng phòng trà xanh - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-11 18:33:17
Lượt xem: 58

Vừa bước vào ký túc xá đã nhìn thấy bộ mặt đạo đức giả của thầy chủ nhiệm.

 

"Hạ Ngữ, em cuối cùng đã trở lại, thầy đợi em lâu quá."

 

Tôi nhìn thầy chủ nhiệm.

 

Kiếp trước, sau khi tôi bị sàm sỡ, ông ấy là người đầu tiên đưa ra nhận xét "Chắc là do bạn học Hạ Ngữ ăn mặc hở hang nên mới xảy ra chuyện này."

 

Qua đó giáo dục các nữ sinh trong lớp không nên mặc quá ít vào mùa hè.

 

Tôi cười.

 

Trước không nói đến ngày hôm đó tôi mặc đồng phục học sinh, dù tôi có mặc quần áo hở hang thì đó cũng không phải là lý do để bị sàm sỡ.

 

Chính vì những lời này mà Giang Lạc Dao và Hạ Thi Lan nảy ra ý tưởng tạt nước bẩn lên người tôi.

 

Lúc này, tôi nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn giáo viên chủ nhiệm ăn mặc như cầm thú này.

 

Vừa rồi ông ta còn đứng bên phe Giang Lạc Dao và Hạ Thi Lan, chỉ vì trong thời gian này, tôi không mua gì đút lót cho ông ta nên giờ bắt đầu ra lệnh.

 

Ông ấy muốn tôi đưa cho ông ấy một ít tiền và một vài món quà.

 

Được rồi, ông ấy sẽ phải trả giá.

 

"Hạ Ngữ, sao hôm nay em không bàn bạc với giáo viên trước khi gọi cảnh sát? Em có biết hành động của mình sẽ ảnh hưởng như thế nào đến trường lớp không?"

 

Thầy chủ nhiệm lên tiếng trước, ra vẻ chính trực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-va-lat-mat-ban-cung-phong-tra-xanh/chuong-6.html.]

 

Tôi cười lạnh trong lòng, ngoài mặt tỏ ra nghi ngờ: "Thầy, thầy quên rồi à?"

 

"Trong giờ tự học buổi tối, thầy chưa phân biệt trắng đen đã buộc tội em bắt nạt bạn cùng lớp. Vừa rồi cảnh sát đã kết án, họ cũng đã bồi thường.

 

Nếu em trao đổi chuyện này trước với thấy, chắc chắn thầy sẽ không để em gọi cảnh sát. Em sẽ không chỉ mất hơn 8.000 tệ mà còn bị buộc tội bắt nạt.

 

Thầy, thầy có bao giờ nghĩ tới nếu làm như thầy nói thì làm sao em có thể ở lại trường học tiếp?"

 

Lời nói của tôi đã thành công khiến thầy chủ nhiệm im lặng.

 

Ông ấy biết rõ bản thân hơn bất cứ ai.

 

Đột nhiên.

 

Giang Lạc Dao từ ngoài cửa đi vào, lau nước mắt nói: "Hạ Ngữ, cậu đừng trách thầy, đây đều là lỗi của tôi."

 

"Tất cả là lỗi của tôi. Tôi chỉ đang cố gắng duy trì sự hòa thuận giữa các bạn cùng lớp mà thôi."

 

"Hơn nữa, nếu lúc đó cậu không hung dữ như vậy, thầy cũng sẽ không hiểu nhầm cậu bắt nạt bạn cùng lớp..."

 

Lợi hại, lợi hại.

 

Tôi muốn cho Giang Lạc Dao một tràng pháo tay.

 

Mồm thì nói tất cả là lỗi của cô ta nhưng từ nào từ nấy vẫn luôn ám chỉ rằng đó là lỗi của tôi.

 

Cách lấy lui làm tiến này, thật sự dùng rất tốt đấy.

Loading...