Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống lại vả lật mặt bạn cùng phòng trà xanh - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-10-11 18:35:22
Lượt xem: 41

Kỳ nghỉ hè đang đến gần.

 

An Nghiên hỏi tôi nghỉ hè dự định đi đâu.

 

Tôi cười khổ: "Chơi cái gì? Bố mình thành lập tổ chức từ thiện, bảo mình đến địa điểm thực nghiệm ở quê để làm từ thiện. Nhân tiện giúp bố giám sát việc từ thiện, nên mình không có thời gian chơi đâu."

 

An Nghiên: "Nghe có vẻ thú vị, mình đi với cậu được không?"

 

Tôi bình tĩnh liếc nhìn Giang Lạc Dao đang vểnh tai lên nghe.

 

"Tất nhiên rồi. Cậu đi cùng thì coi như nghỉ hè đi làm thêm đi. Tiền công một ngày là 300 tệ. Còn có các loại trợ cấp, mình chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu đâu."

 

An Nghiên ngay lập tức quyết định kỳ nghỉ hè tới sẽ về quê cùng tôi.

 

Buổi chiều tan học.

 

Giang Lạc Dao rốt cuộc nhịn không được, đi tới trước mặt tôi.

 

"Hạ Ngữ, cậu còn tuyển thêm người làm thêm công việc trong kỳ nghỉ hè mà sáng nay cậu nhắc đến không? Tôi bây giờ rất thiếu tiền, chỉ có thể nhờ cậu giúp đỡ. Nếu không sang năm tôi không thể nộp đủ học phí..."

 

Tôi giả bộ đắn đo, từ chối hai lần.

 

Nhưng cô ta vẫn nhất quyết cầu xin tôi, tôi chỉ có thể "miễn cưỡng" đồng ý.

 

Đến ngày tôi về quê nghỉ hè.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-va-lat-mat-ban-cung-phong-tra-xanh/chuong-20.html.]

 

Ngoại trừ tôi, Giang Lạc Dao còn dẫn theo Hạ Thi Lan và một người đàn ông xa lạ.

 

Xa lạ đối với người khác thôi.

 

Còn đối với tôi, thiếu chút nữa đã không kìm nén được cơn giận.

 

Cuối cùng cũng chờ được người đến, chú của Giang Lạc Dao, Lý Hồng.

 

Giống hệt kiếp trước như đúc.

 

Giang Lạc Dao không trao đổi trước với tôi mà tự ý dẫn theo hai người nữa.

 

"Thật xin lỗi, Hạ Ngữ. Chuyện lúc trước đều là lỗi của tôi, nhưng tôi thật sự rất thiếu tiền, chú của tôi cũng vậy. Cậu tha thứ cho tôi, để cho chúng tôi kiếm chút tiền đi."

 

Giang Lạc Dao khóc nức nở, bộ dạng yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân.

 

Chú của cô ta đứng đằng sau, nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Tôi biết vở kịch cuối cùng này sắp bắt đầu.

 

"Được rồi, chỉ cần cậu làm việc đàng hoàng, có thêm người nữa tôi cũng không ngại."

 

Tôi không thèm so đo, tỏ rõ sẽ trả tiền lương cho họ đầy đủ.

 

Tôi biết họ đã sớm thông đồng với nhau để kéo tôi xuống vực thẳm vô tận.

Loading...