Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Trở Về, Tôi Quyết Định Không Làm Cháu Gái Ngoan Của Bà Nội - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:41:14
Lượt xem: 595

10

Đến bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có một mình chị dâu họ, anh họ và mọi người đi mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh rồi.

Chị dâu họ thấy tôi, hừ lạnh một tiếng, bắt đầu nói móc.

"Còn hội chứng siêu nam gì nữa, sao chuyển viện lại sinh được? Cô là bác sĩ sản khoa kiểu gì, suýt chút nữa hại c.h.ế.t con trai tôi rồi!"

Tôi chẳng buồn để ý đến chị ta.

Bác sĩ không thể trực tiếp quyết định thay cho sản phụ, ban đầu tôi cũng chỉ dựa trên đạo đức nghề nghiệp, đưa ra lời khuyên bỏ thai.

Chị ta nhất quyết muốn sinh đứa bé siêu nam, không ai có quyền can thiệp.

Nhân quả tự gánh, chúc chị ta may mắn.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Bà nội chuyển chủ đề giảng hòa, múc canh gà ra để nguội.

"Mẹ chồng cháu đúng là, chẳng quan tâm gì đến con dâu, sắp sinh rồi mà cũng không biết tẩm bổ cho cháu."

Tôi trợn trắng mắt, bà ta không xử lý tốt mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhà mình, lại chạy đến phá hoại quan hệ nhà người khác.

Mẹ chồng người ta không giống bà ta, lời bác sĩ nói cũng không nghe.

Vì trách nhiệm nghề nghiệp, tôi vẫn không nhịn được, nhắc nhở thêm một lần nữa.

"Trước và sau khi phẫu thuật gây mê toàn thân đều phải nhịn ăn nhịn uống."

Bà nội lập tức gào lên: "Mày biết cái quái gì! Không ăn lấy đâu ra sức mà sinh con!"

Ngu dốt không đáng sợ, đáng sợ là ngu dốt mà không biết mình ngu dốt.

Bà ta thậm chí còn cho rằng, phẫu thuật gây mê là do bác sĩ sợ bệnh nhân nhìn thấy mình dùng thuốc gian lận.

Tôi sửa lại suy nghĩ của bà ta, bà ta lại nói tôi cố tình cãi lời, không tôn trọng bà ta, dùng đạo đức để ép buộc tôi.

Bà lão siêu phàm cảm thấy tôi cãi lời bà ta, bèn đuổi tôi ra khỏi phòng bệnh.

Qua lớp kính trên cửa, tôi thấy chị dâu họ chủ động bưng bát canh gà lên.

Lời hay khó khuyên người muốn chết.

Không phải chỉ có mình tôi nhắc nhở những điều cần lưu ý trước khi phẫu thuật, chị dâu họ đã nghe hai lần rồi, vẫn không coi đó là chuyện gì to tát.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, kết cục của chị ta và đứa bé trong bụng đã được định sẵn.

Thật đáng thương, nhưng liên quan gì đến tôi?

11

Nửa tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Bác sĩ thông báo tin dữ, chị dâu họ c.h.ế.t trên bàn mổ, giống hệt kiếp trước, đứa bé cũng không giữ được.

Nhà anh họ như sét đánh ngang tai, túm lấy cổ áo bác sĩ gào thét như điên dại.

Bà nội đồng lòng với họ, bịa chuyện không chớp mắt:

“Sao đẻ con mà lại xảy ra chuyện được? Trong phòng mổ không có ai giám sát, còn không biết bác sĩ đã làm gì, chắc chắn là tai nạn y khoa!”

Bà ta thật sự bất bình cho cái c.h.ế.t của chị dâu tôi sao? Chưa chắc.

Bà ta chỉ coi chuyện này như một con bài để giao tiếp xã hội.

Cứ tưởng rằng đứng cùng chiến tuyến với họ là có thể nhận được sự tôn trọng.

Bà ta căn bản không ngờ tới, mình sẽ tự rước họa vào thân.

Bác sĩ phẫu thuật chính tức đến nghẹn lời:

“Sản phụ sau khi gây mê toàn thân bị trào ngược thực quản, thức ăn chưa tiêu hóa hết trong dạ dày trào lên gây ngạt thở. Ai cho cô ấy ăn gì vậy?”

Anh họ càng kích động hơn: “Nói bậy! Chúng tôi đều ra ngoài mua đồ dùng cho mẹ và bé, trong phòng bệnh cũng không có đồ ăn, vợ tôi không thể nào ăn gì được, đừng hòng đổ trách nhiệm!”

Không ai chú ý tới, bà nội liều mạng giấu cái phích giữ nhiệt ra sau lưng.

Cuối cùng bà ta cũng phát hiện, mình mới chính là “kẻ g.i.ế.c người”, sợ đến mức ruột gan rối bời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-tro-ve-toi-quyet-dinh-khong-lam-chau-gai-ngoan-cua-ba-noi/phan-5.html.]

Tôi kịp thời giữ tay bà ta lại.

Phích giữ nhiệt bằng thép không gỉ rơi loảng xoảng xuống đất, tất cả mọi người đều nhìn về phía này.

“Bà nội! Cháu đã nói với bà là chị dâu không được ăn gì trước khi phẫu thuật, sao bà cứ không nghe vậy chứ!”

“Chị dâu cháu tội nghiệp quá, vừa nãy còn nói muốn sinh cho nhà một đứa con trai bụ bẫm, vậy mà nói mất là mất…”

Tôi đứng trên lập trường đạo đức, bênh vực lẽ phải, hung hăng chọc vào chỗ đau của anh họ.

Mất vợ mất con, hung thủ ngay trước mắt, bất kỳ người bình thường nào cũng không thể giữ được bình tĩnh.

Tính khí của anh họ tôi đã được chứng kiến ở kiếp trước.

Lúc này không có vũ khí trong tay, anh ta xông đến với hai bàn tay trắng, túm tóc bà nội tôi đập vào tường.

Mọi người xung quanh thấy vậy vội vàng kéo anh ta ra.

Tôi cũng khuyên anh ta:

“Anh họ đừng kích động như vậy, bà tuổi đã cao, nhỡ có mệnh hệ gì, anh sẽ ân hận cả đời.”

Tôi thật sự lo lắng bà nội sẽ xảy ra chuyện.

Nếu c.h.ế.t dễ dàng như vậy thì quá rẻ cho bà ta rồi.

Bà ta phải sống, tôi muốn bà ta tự tay kéo cả nhà xuống vực thẳm.

12

Kiếp này, bà nội không che đậy được, anh họ đã nhờ đến pháp luật.

Bà nội tôi do thiếu hiểu biết đúng đắn dẫn đến c.h.ế.t người, xét thấy tuổi cao, tòa án phán quyết bồi thường dân sự.

Tiền bồi thường không phải là một con số nhỏ, thời buổi này nhà cũng không bán được, bố tôi tìm chú để chia sẻ.

Chú tôi nào còn tiền, tiền của ông ấy đã sớm bị Vương Miện lấy đi trả nợ cờ b.ạ.c rồi.

Bố tôi đầu óc trống rỗng.

“Nợ cờ b.ạ.c gì, Vương Miện không phải mở công ty sao, tôi còn ký giấy bảo lãnh cho nó, nó còn bảo tôi đừng nói với cậu, nói cậu lại không ủng hộ nó khởi nghiệp…”

Ông ấy tính toán một hồi mới biết, mình bị cháu ruột lừa.

Trước đây bố tôi bị điện thoại đòi nợ quấy rối, Vương Miện ba hoa chích chòe vài câu đã dỗ được ông ấy.

Nói rằng dự án của mình kết thúc là có thể trả cả gốc lẫn lãi, khi đó sẽ chia cho ông ấy mấy chục vạn tiền lãi.

Bây giờ mới biết, khởi nghiệp đều là giả, nợ một đống tiền cờ b.ạ.c mới là thật.

Sắc mặt ông ấy tái mét, lấy điện thoại ra gọi cho Vương Miện, làm sao còn gọi được nữa.

Lúc đầu mưa nhỏ không coi là gì, bây giờ sấm sét nổi lên, muốn trốn cũng không trốn được.

Một bên là tiền bồi thường bà nội tôi gây ra c.h.ế.t người, một bên là khoản nợ khổng lồ của em họ, bố tôi sắp phát điên rồi.

Không kiềm chế được cơn giận, chỉ vào mũi bà nội tôi mà mắng, nước bọt văng tung tóe.

“Bà già c.h.ế.t tiệt, nếu không phải bà suốt ngày ly gián quan hệ giữa tôi và Á Nam, tôi có bị Vương Miện lừa không?”

Vương Miện, Vương Á Nam.

Nhìn riêng thì không có gì, hai cái tên đặt cạnh nhau thì có ý nghĩa rồi.

Nó là bậc đế vương đội mũ miện, tôi thấp kém hơn đàn ông một bậc.

Tài sản là để con trai thừa kế, nợ nần là để con gái gánh vác.

Chuyện tốt chẳng bao giờ đến lượt tôi, gặp chuyện xấu thì lại nhớ đến tôi.

Qua hai kiếp sống chung, nhà họ Vương là loại người gì, tôi rõ hơn ai hết.

Đặc biệt sắp đặt một cái bẫy dành riêng cho họ.

Chỉ chờ họ tự chui đầu vào lưới.

 

Loading...