Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 200

Cập nhật lúc: 2024-08-24 16:24:49
Lượt xem: 193

Cô cười nói "Có đáng hay không thì do tôi quyết định. Ký đi "

Lý Kỳ Kỳ cụp mắt nhìn bản hợp đồng trước mặt, Quách Liên ở bên cạnh không ngừng lôi kéo cô, bảo cô nhanh chóng cầm bút lên.

Lý Kỳ Kỳ cầm bút lên, hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Nhàn và nói "Tôi sẽ không bao giờ làm cô thất vọng."

Đúng, cô xinh đẹp, nhưng nói thẳng ra thì cô không phải không có tí gì. Cô không thể hát nhưng cô có một giọng nói hay. Cô không biết nhảy nhưng cô có thân hình đẹp. Cô không biết gì nhưng cô có thể luyện tập.

Cô không có gì, nhưng cô có sự kiên trì.

Lâm Nhàn gật đầu "Rất tốt, chỉ cần khí thế này là đủ rồi. Không cần phải đặt quá nhiều áp lực, dù kết quả cuối cùng của cuộc thi tài năng này như thế nào cũng không sao, bởi vì hành trình của cô... chỉ vừa mới bắt đầu”

Sau khi rời khỏi văn phòng của Lâm Nhàn, Lý Kỳ Kỳ và Quách Liên đều có chút bối rối.

Khi Lâm Trân đến gặp hai người, cô nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của họ, như thể cô đã từng nhìn thấy mình và Khang Băng trước đó, không khỏi mỉm cười.

Quách Liên sửng sốt "Sao không nói tôi tới sớm hơn?"

Lâm Trân hồn nhiên nói "Ồ, không phải là do cô quá đề phòng sao? Tôi còn tưởng rằng Lâm Nhàn là người tốt như vậy, cô nhất định sẽ sớm phát hiện ra thôi."

Quách Liên nói ồ, sau đó nhìn Lâm Trân mấy lần. Lâm Trân bối rối "... Cô đang nhìn gì vậy?"

Quách Liên cười nhẹ "Gần đây Khang Băng đang làm gì?"

Lý Kỳ Kỳ "Ha ha...

Lâm Trân "...'

Có Lâm tổng ở trong tay, mọi người đều là người một nhà.

Sau khi Lý Kỳ Kỳ và Quách Liên rời đi, Lâm Nhàn chuyển sự chú ý sang Văn Sóc.

Văn Sóc đang rót trà liền dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Nhàn, sau đó lộ ra một nụ cười lấy lòng.

"Tôi lấy cho cô một tách trà nhé?”

Lâm Nhàn "Dựa vào sự hiểu biết của anh đối với Văn gia, anh nghĩ khi nào bọn họ sẽ ra tay?”

Văn Sóc rất vô tư, nâng chén trà lên, ngây thơ nói "Tôi và cô giống nhau, cùng bọn họ không thân."

Lâm Nhàn "Được rồi, anh định đối phó với họ như thế nào?"

Văn Sóc "... Kỳ thực tôi có cổ phần ở rất nhiều công ty trong nước, như công ty bán hàng, công ty giao hàng, công ty sản xuất hàng hóa, ..."

Lâm Nhàn cau mày "Nói đơn giản."

Văn Sóc cười lớn, bất đắc dĩ nhìn cô "Kỳ thực, nếu cô tự mình tra cũng có thể biết được."

Lâm Nhàn một tay chống cằm nhìn Văn Sóc "Tôi không tra người nhà."

Văn Sóc rót thêm một ly nữa cho Lâm Nhàn, sau đó đứng dậy đưa cho cô, Lâm Nhàn chỉ có thể nhận lấy. Văn Sóc nhìn cô uống trà, mỉm cười dựa sát vào cô, nhẹ nhàng nói "Nói một cách đơn giản, công ty Văn gia không là gì so với những công ty mà tôi đầu tư ở Hoa Quốc, cho nên cô không cần lo lắng."

Mặc dù ngay từ đầu Lâm Nhàn đã biết rằng anh kiếm tiền bằng cách nhận hoa hồng từ khoản đầu tư ban đầu của mình, nhưng những công ty nổi tiếng nhất ở Hoa Quốc đều được thành lập cách đây ít nhất 10 năm.

Nói cách khác, sau vụ tai nạn xe hơi của Văn Sóc, anh nhanh chóng bắt đầu thiết lập một mạng lưới rộng lớn gôm các đế chế kinh doanh này.

Khi đó, Văn Sóc mới 18 tuổi.

Văn Sóc nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của cô, anh cảm thấy có chút hoài niệm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-200.html.]

Anh không khỏi nhắc lại chuyện quá khứ “Khi tôi tỉnh dậy vào năm 18 tuổi, chân tôi đã bị gấy nhưng kỳ lạ là vết thương lại nhẫn nhụi như bị ai đó cắt đứt.

Lâm Nhàn sửng sốt uống trà, sau đó ngẩng đầu nhìn Văn Sóc, đôi mắt đen đầy vẻ khó hiểu

Đối mặt với ánh mắt của Lâm Nhàn, Văn Sóc cười nói tiếp "Không cần chữa trị, kết quả khám nghiệm là gãy xương vụn, toàn bộ dây thần kinh đều bị teo lại, không còn sức sống. Thay vào đó là hai chân có vết thương, giống như da. chấn thương. Tôi chỉ đơn giản là được băng bó và xuất viện."

Lâm Nhàn trong lòng đột nhiên có một loại không thể tưởng tượng phỏng đoán, muốn tiến vào thế giới kia, cần phải cận kề cái chết.

Văn Sóc hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu này.

"Sau khi xuất viện, nhìn thấy bản tường trình vụ tai nạn xe cộ của Văn gia, tôi quyết định từ nay về sau sẽ tự lập."

Lâm Nhàn nắm chặt tách trà "Tường trình?"

Văn Sóc cười nhẹ, đứng dậy đi về phía cửa sổ kính trong suốt từ trân đến sàn "Một người chỉ bị thương ngoài da, người còn lại c.h.ế.t không toàn thây. Không ai có thể giữ lý trí vào lúc đó. Thật sự khó tin có một trường hợp hiếm gặp như vậy. Thiên tài của Văn gia lại có kết cục như vậy, thật sự không thể khiến mọi người tiếp thu, lần này tai nạn xe cộ, tôi... trở thành nghi phạm."

Lâm Nhàn cau mày "Cho dù không có động cơ? Không có điều kiện để phạm tội g.i.ế.c người?"

Văn Sóc ánh mắt ôn nhu nhìn cô "Nini, Văn gia không cần thứ này."

Lâm Nhàn thoạt đầu sửng sốt, không nghe được, Văn Sóc nói "Cô " hay là "Nini." Nhưng chẳng bao lâu sau, cô bị câu cuối cùng "Văn gia không cần cái này" thu hút sự chú ý, bản thân thực sự có chút đau lòng.

Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Văn Sóc, anh ấy đang ngồi trên xe lăn với vẻ mặt lạnh lùng.

Khi đó Lâm Nhàn biết, người đàn ông này nhất định đã trải qua một số chuyện không thể nói là tốt, còn có thể là rất tàn nhẫn trong quá khứ.

Thấy Lâm Nhàn không lên tiếng, Văn Sóc đưa tay xoa đầu cô, an ủi "Thật ra không có chuyện gì, chuyện anh trai, tôi không hê có cảm xúc gì cả, ngay cả khi mẹ tôi lao vào đánh tôi, tôi cũng không có cảm giác gì cả." Lâm Nhàn nhìn anh, không tin điều này. Nếu thực sự không có cảm giác thì làm sao có thể đau được, làm sao có thể trở thành Văn Sóc lạnh lẽo năm ngoái ngồi trên xe lăn?

Rõ ràng đã cùng nhau xảy ra một vụ tai nạn xe hơi, anh may mắn thoát c.h.ế.t nhưng khi từ bệnh viện trở về nhà, anh lại được chào đón bằng những ánh mắt nghi ngờ và mẹ ruột còn lao vào đòi anh trả lại mạng sống cho con trai bà.

Lâm Nhàn, người luôn được gia đình mình quý trọng, tự nhủ rằng nếu là mình thì không thể chấp nhận được. Dù đã trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng cô vẫn không thể quen được với việc bị người thân thiết nhất phản bội.

Cô tin rằng trên đời này không ai có thể quen được với việc như vậy. Trừ khi bao bọc trái tim mình bằng những khối băng và tự nhủ rằng không cần ai ở bên cạnh cả.

Giống như Văn Sóc đã từng làm.

Trong mắt Lâm Nhàn dần dần hiện lên vẻ đau khổ, Văn Sóc đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, có vẻ rất cô đơn.

Văn Sóc ngơ ngác nhìn toà nhà cao tâng ngoài cửa sổ, lẩm bẩm "Huống chi... Văn Dực chết, tôi thật sự..."

Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn Lâm Nhàn đột nhiên vang lên.

Văn Sóc mỉm cười gật đầu, bảo cô nghe điện thoại.

Điện thoại là của mẹ Lâm, gọi đến là nói về tin tức. Văn Giai Dịch nhà họ Văn có thể nhìn thấy tin tức này trên weibo, đương nhiên nhà họ Lâm cũng có thể nhìn thấy.

Người đầu tiên nhìn thấy tin tức là Lâm Thanh, đang học đại học. Khi nhìn thấy tin tức này, cô đã choáng váng.

Sau đó cô nhanh chóng gọi điện cho mẹ, mẹ Lâm vừa biết chuyện này liền kinh ngạc gọi cho Lâm Nhàn "Con gái Mẹ thấy trên tin tức con có tình cảm với một nam đồng nghiệp cùng làm việc với con. Mẹ nhìn qua, người không tồi, khi nào con mới mang về cho mẹ xem?”

Lâm Nhàn "Mẹ nói cái gì?"

Mẹ Lâm "A? Là tin tức trên mạng kia Ừm chẳng lẽ là giả? Giả cũng không sao. Trong tay mẹ hiện có ba chàng trai. Để mẹ giới thiệu với con Từ từ chọn, mẹ không vội đâu”

Lâm Nhàn "...'

Lâm Nhàn, người gần đây thường xuyên bị thúc giục kết hôn và hẹn hò, đột nhiên có một ý tưởng lóe lên trong đầu mình như tia chớp.

Cô quay lại nhìn Văn Sóc, anh mỉm cười gật đầu nói OK. Cứ như thể anh thực sự biết rằng cô đang muốn làm gì.

Lâm Nhàn im lặng nói lời cảm ơn, sau đó nghiêm túc nói với mẹ Lâm "Khụ, con cùng Văn Sóc... cũng chưa nói là giả. Xác thật... nói chuyện qua."

Loading...