Sống Lại Tránh Xa Bùi Cửu Đường - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:37:11
Lượt xem: 3,298

Sau đó, ta không nhìn thấy Bùi Cửu Đường nữa.

 

Cũng không nhìn thấy Tiêu Hoành.

 

Ta một đường hành y, một đường tùy ý du lịch non sông đất nước.

 

Giống như nghĩ mà sợ vậy, không dừng lại ở bất kỳ nơi nào.

 

Nhưng ở năm thứ bốn du lịch, ta đến Cầu Nhân Duyên của trấn Tuyền Châu.

 

Trên cầu thắt rất nhiều dây tơ hồng cầu nguyện tình nhân.

 

Có một số còn mới, có một số đã bạc màu, nhìn không rõ nguyên bản viết cái gì.

 

Ta đứng trên cầu từ hừng đông, đứng đến khi trời tối đen.

 

Thẳng đến ánh trăng trong trẻo, đến người thả hoa đăng dưới cầu cũng đều tận hứng quay về, lúc này mới thở dài một tiếng.

 

"Tiêu Hoành, ta thực hiện hứa hẹn rồi."

 

"Sau này không thể oán giận ta nữa."

 

Hẹn ước bốn năm, là đãi ngộ đặc biệt ta cho Tiêu Hoành.

 

Ngày ấy trước khi rời khỏi quân doanh, chúng ta đã hẹn bốn năm sau, ở cầu Nhân Duyên của trấn Tuyền Châu gặp mặt.

 

Nếu khi đó chiến loạn đã ổn định, hắn còn sống, liền cùng nhau lên đường.

 

Mà hôm nay hắn, không đến.

 

Im lặng cúi đầu, ta nhìn đồng tâm kết dắt bên hông đã phai màu, con ngươi khẽ run.

 

Ta thà tin tưởng chiến loạn phương bắc còn chưa kết thúc.

 

Cũng không muốn nghĩ đến kết quả thứ hai.

 

Xoay người, ta từng bước xuống cầu.

 

"Đát đát đát!"

 

Tiếng vó ngựa phi nhanh từ phương xa truyền đến.

 

Ta bỗng nhiên ngoảnh đầu, liền nhìn thấy Tiêu Hoành một thân hắc y phi ngựa đến.

 

Đường hoàng tùy ý.

 

Ngựa dừng lại, Tiêu Hoành xoay người xuống ngựa, đứng ở dưới cầu, hơi thở dồn dập.

 

Đối với ta lắc đầu không nói gì.

 

"Muốn mạng a Tần Oản Oản!"

 

"Lần sau lúc ước định thật sự phải hỏi trước."

 

"Nàng có biết trấn Tuyền Châu có hai cái cầu, biệt danh đều gọi là cầu Nhân Duyên không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-tranh-xa-bui-cuu-duong/chuong-12.html.]

 

"Tiểu gia ta hôm nay, tìm nàng muốn chết!"

 

Ta đứng trên cầu, cúi đầu nhìn mồ hôi trên trán hắn.

 

Nhịn không được bật cười.

 

_______

 

Sau này của sau này.

 

Ta nhớ không rõ là mười năm sau, hay là bao nhiêu năm sau nữa.

 

Ta cùng Tiêu Hoành giục ngựa tiến về phía bắc, chuẩn bị đi xem tuyết trắng trên núi.

 

Lúc đi ngang qua Kinh Giao, có một bóng dáng mơ hồ, không biết từ khi nào đi theo phía sau bọn ta.

 

Không xa không gần, vẫn luôn đi theo.

 

Chưa từng tiến lên, cũng không lùi lại.

 

"Hắn nguyện ý theo, thì cứ theo."

 

Tiêu Hoành ôm sát ta, hôn lên môi ta một cái.

 

"Nhiều thêm một cái nhìn chúng ta hạnh phúc, không phải rất tốt sao?"

 

Ta nghiêng đầu nhìn hắn:

 

"Huynh biết là ai à?"

 

Tiêu Hoành cười nhạo: "Nàng không biết?"

 

Ừm, thật ra là biết.

 

Nhưng...

 

Không quan trọng.

 

“Có điều lại nói tiếp, hắn đúng là đồ lừa đảo!" 

 

Tiêu Hoành đột nhiên bồi thêm một câu.

 

Ta kinh ngạc nhướng mi:

 

"Sao lại nói vậy?"

 

"Nói cái gì là nam nhân đầu tiên của nàng, hại ta ghen tị rất lâu."

 

"Kết quả...hứ, rõ ràng là ta."

 

Ta cụp mắt sờ sờ mũi, vẻ mặt xấu hổ:

 

“Có đi hay không hả?”

 

“Đi đi đi! Đưa nương tử đi thôi!”

Bình luận

5 bình luận

Loading...