Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 90

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:36
Lượt xem: 181

“Có phải nàng không biết dưa hấu nàng trồng ở bên ngoài thiên kim cũng không mua được không?” Thương Diệu hỏi.

Sở Tu Viễn ngẫm lại bộ dáng Lâm Hàn tập mãi thành thói quen: “Hình như thế.” Hắn không muốn nghe hoàng đế mắng Lâm Hàn nữa, lại không thể ngăn cản, dứt khoát hỏi: “Bệ hạ, nàng ta tiếp xúc với người của Hàn vương như thế nào?”

“Lúc đi ra ngoài mua đồ với người trong phủ của ngươi.” Thương Diệu ngẫm lại: “Cụ thể khi nào thì trẫm quên hỏi rồi. Ngươi không biết sao?”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Nàng tức giận lại thương tâm, vậy nên cái gì cũng không hỏi.”

Hoàng đế Thương Diệu đang muốn nói cái gì, khóe mắt liếc qua thấy Lâm Hàn đi tới, nuốt lời định nói lại, chỉ vào người đang kết đoàn kết đội đi về phía bắc: “Cần nhiều người như vậy à?”

“Cần chứ.” Lâm Hàn giao Đại Bảo Bảo đang ngủ cho Hồng Lăng, bảo nàng ấy đưa vào trong phòng: “Bệ hạ, trong phủ thiếp thân không có cân.”

Thương Diệu thuận miệng nói: “Không có thì không có thôi.”

“Không phải là ngài muốn biết có phải sản lượng mỗi mẫu có tới ngàn cân hay không à?” Lâm Hàn không khỏi đánh giá hắn một phen, đây là vui mừng quá mức nên ngay cả sản lượng khoai cũng quên mất rồi.

Thương Diệu định hỏi cái gì ngàn cân, ý thức được nàng nói cái gì, lập tức xoay người lại: “Thường Hỉ, tuyên Đại Tư Nông.” Hắn nhìn thấy Khương Thuần Quân cầm bội kiếm bước đến: “Thuần Quân, nhanh chóng đi tìm một ít bao tải cùng một…một cái cân có thể không đủ, hai cái cân đi.”

Khương Thuần Quân không khỏi nhìn Lâm Hàn.

“Nhìn nàng ấy làm gì? Người phát bổng lộc cho ngươi chính là trẫm.” Thương Diệu tức giận nói.

Lâm Hàn buồn bực, Hoàng đế lại phát điên cái gì thế, hôm nay nàng chẳng những không chọc hắn, còn giúp hắn thu thập Thái hậu nữa. Ngay cả khi hắn không biết thì hắn cũng không cần phải như vậy mà.

Khương Thuần Quân còn không biết trong cung xảy ra chuyện, lầm tưởng Hoàng đế còn đang vì chuyện của Hàn vương mà phiền lòng, vội vàng đáp một tiếng rồi cùng Thường Hỉ đi ra ngoài.

Thường Hỉ đi tới phủ Đại Tư Nông, Khương Thuần Quân phóng ngựa chạy tới chợ phía đông, bởi vì bên này tất cả đều là quan to quý nhân, không có nhà ai trong nhà có cân nên chỉ có thể đi tới chợ phía đông tìm mua.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Khương Thuần Quân cực tốt, tuy nói Đại Tư Nông cũng ở phía bắc, nhưng mà, hắn và Thường Hỉ vừa mới buộc ngựa vào cọc ngựa ở cửa thì Khương Thuần Quân cũng đã trở về.

Trong tay cầm hai cái cân, một đống bao tải được chất trên lưng ngựa.

Trên đường tới đây, Đại Tư Nông đã nghe Thường Hỉ nói qua, nhìn thấy nhiều bao tải như vậy, hắn không khỏi hỏi: “Cần nhiều như vậy à?”

“Sở phu nhân chưa bao giờ ăn nói lung tung.” Khương Thuần Quân nói.

Đại Tư Nông không khỏi đỡ trán: “Mấy người trẻ tuổi các ngươi a.”

“Làm sao vậy?” Khương Thuần Quân nghi hoặc khó hiểu.

Đại Tư Nông chỉ vào đống bao tải: “Chỗ này chắc phải có đến hai mươi ba mươi cái phải không?”

Khương Thuần Quân gật đầu.

Thường Hỉ công công đã quen nhìn cảnh tượng hoành tráng, sắc mặt cũng khẽ biến.

“Ta…mua ít à?” Khương Thuần Quân vội vàng hỏi.

Đại Tư Nông cả ngày tiếp xúc với lương thực cùng với Thường Hỉ xuất thân từ nhà nông nhìn nhau một cái, đồng thời thở dài một hơi.

“Ta lại đi mua thêm.” Khương Thuần Quân nói xong liền đi dắt ngựa.

Đại Tư Nông đưa tay ngăn lại: “Ngươi có biết một bao tải chứa được bao nhiêu không?”

Khương Thuần Quân theo bản năng lắc đầu.

“Hai thạch.” Đại Tư Nông vươn hai ngón tay ra.

Khương Thuần Quân đang muốn gật đầu tỏ vẻ hắn biết rồi, quay lại nhìn đống bao tải, há hốc mồm: “Chừng này có thể đựng được năm, năm sáu ngàn cân? Vậy phải làm sao bây giờ? Đã mang về đây rồi, cũng không thể ném bao tải đi được.”

Đại Tư Nông: “Cho nên nói các ngươi là những người trẻ tuổi, sống thoải mái quen rồi nên ngay cả một bao tải có thể đựng được bao nhiêu cũng quên luôn. Có khi nào vài năm nữa ngay cả cây trồng cũng quên luôn không?”

“Cái này thì không đâu.”

Đại Tư Nông bất đắc dĩ lắc đầu: “Bệ hạ gần đây tâm tình không tốt, cần mười mấy cái bao tải thôi, ngươi lại cầm về hai mươi ba mươi cái, ngươi đoán bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?”

“Khương Thuần Quân làm việc không để tâm.” Thường Hỉ công công tiếp lời: “Khương đại nhân, chọn cho nô tài mười cái, để nô tài giúp ngài cầm vào.”

Khương Thuần Quân nhớ tới hoàng đế lúc trước ngay cả Lâm Hàn cũng thầm trào phúng, vội vàng mở bao tải ra, chọn mười cái bình thường, cùng với cân đưa lại cho Thường Hỉ.

Thường Hỉ ôm bao tải và cân đi tới hậu viện, Thương Diệu liền chỉ vào bao tải nói với Lâm Hàn: “Chuyện cho tới bây giờ, trẫm cũng không truy cứu một ngàn cân hay hai ngàn cân. Chỉ cần chất đầy mười bao tải này, trẫm sẽ thưởng ngươi thiên kim.”

Sắc mặt Sở Tu Viễn đại biến: “Bệ hạ…”

“Ngươi câm miệng, trẫm không nói chuyện với ngươi.” Thương Diệu nhìn chằm chằm Lâm Hàn: “Sở phu nhân, hiện tại đổi ý còn kịp.”

Lâm Hàn cười nói: “Nhân vô tín bất lập.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-90.html.]

Sở Tu Viễn lập tức quay về phía thê tử của hắn, người cả ngày nói dối mà lại có thể nói ra lời này, không khỏi liếc mắt nhìn nô bộc đang bận rộn đào đất, vậy là Lâm Hàn lại không nói thật —— kì thực là ba ngàn cân đi.

Đại tướng quân bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, rùng mình một cái.

Hoàng đế Thương Diệu liếc thấy một màn này, rất là kỳ quái: “Trẫm lại không nói muốn c.h.é.m đầu nàng, ngươi sợ hãi như vậy làm cái gì?”

“Không…không có.” Sở Tu Viễn nói xong liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái, thấy nàng tràn đầy tự tin: “Phu nhân, lại đây một chút, vi phu có việc hỏi nàng.”

Thương Diệu: “Chuyện gì mà không thể để cho trẫm biết?”

“Đúng vậy.” Lâm Hàn gật đầu theo: “Phu quân, có chuyện gì chờ đào hết lên đã rồi nói sau cũng không muộn.”

Khóe miệng Sở Tu Viễn giật giật, trong lòng nói đến khi đó thì đã muộn rồi. Nhưng Hoàng đế ở bên trái hắn, Lâm Hàn ở bên phải hắn, muốn giấu diếm người kia căn bản không có khả năng, chỉ có thể cầu khẩn miễn cưỡng đổ đầy mười bao tải.

Hoàng đế Thương Diệu ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật không để ở trong lòng, bởi vì hôm nay trong lòng hắn tất cả đều là thiên điện cung Trường Nhạc, nơi Hàn vương ở lúc còn nhỏ bị sét đánh, ông trời cũng đứng về phía hắn.

Nhưng mà khi thấy mười bao tải đã chất đầy mà ruộng khoai vẫn còn một nửa chưa đào, hoàng đế từ trước đến nay chỉ có thể bị Hoàng thái hậu làm cho tức giận giậm chân mất đi bình tĩnh ngày xưa: “Lâm thị, tới đây cho trẫm!”

Sở Tu Viễn thở dài một hơi.

“Ngươi biết không?” Thương Diệu ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn: “Thần trước kia không biết. “

“Khi nào thì biết?” Thương Diệu lại hỏi.

Sở Tu Viễn: “Bao tải.”

Thương Diệu hồi tưởng lại một chút cũng phát hiện có gì đó không đúng, lúc hắn nhắc tới mười bao tải, mí mắt Lâm Hàn cũng không chớp một cái, không trách Sở Tu Viễn nói có việc cần hỏi Lâm Hàn.

Hoàng đế tức giận: “Sở phu nhân, ngươi rất tốt, thực sự rất tốt đấy.”

“Thiếp thân không đảm đương nổi.” Lâm Hàn cúi đầu nói.

Thương Diệu hừ một tiếng: “Rũ mặt rũ mày xuống là làm cho ai xem? Ngươi cho rằng hôm nay trẫm mới biết ngươi à? Đến tột cùng một mẫu sản lượng bao nhiêu cân, nói cho rõ ràng!”

“Thiếp thân cho rằng là loại rất nhỏ.” Lâm Hàn vươn tay khoa tay múa chân một chút: “Thiếp thân đã gặp qua loại lớn bằng quả trứng vịt, cho rằng cái này cũng là như vậy thôi, còn nói với tướng quân khoảng bảy tháng là có thể thu hoạch được. Sau đó Sở Mộc đào ra một ít, thiếp thân vừa nhìn liền thấy rất dài, mới biết củ lớn nhất phải nặng tới hai cân.”

Thương Diệu cười lạnh: “Ngươi cho rằng trẫm còn có thể tin sao?”

“Bệ hạ không tin, nhưng sản lượng mỗi mẫu nhiều hơn gấp đôi, bệ hạ cũng nên vui mừng mới đúng.” Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng: “Hay là bệ hạ lo lắng thiếp thân tâm thuật bất chính?”

Thương Diệu không nghĩ như vậy: “Lời này là ngươi nói.”

“Bệ hạ được ông trời che chở, ngài cho thiếp thân lá gan, thiếp thân cũng không dám a.” Lâm Hàn vẻ mặt đau khổ nói.

Sở Tu Viễn âm thầm vận khí, Lâm Hàn này lại miệng đầy lời nói bậy, sẽ không lo lắng lời sau không khớp lời trước, làm bại lộ bản thân sao.

“Bệ hạ, thần cho rằng việc cấp bách trước mắt là thử xem những thứ kia có ăn được hay không.” Sở Tu Viễn chỉ vào khoai lang trong một bao tải.

Thương Diệu nghĩ cũng đúng, nếu không thể ăn thì mỗi mẫu sản lượng vạn cân cũng vô dụng.

“Lâm thị, nếu không nói thật, ngàn lượng hoàng kim không có, đại lao Đình úy chính là ngôi nhà nửa đời sau của ngươi!” Thương Diệu nhìn chằm chằm Lâm Hàn nói.

Lâm Hàn: “Bệ hạ có thể hoài nghi sư phụ thiếp thân có lai lịch bất chính, cũng có thể hoài nghi mấy thứ này lai lịch bất chính, duy chỉ không thể hoài nghi đồ thiếp trồng ra không thể ăn.”

Thương Diệu theo thói quen muốn phản bác, vừa nghĩ đến đức hạnh trước kia của Lâm Hàn —— hận không thể trồng rau trên tường, trồng dưa trên nóc nhà, liền trấn an bản thân, đừng có chấp nhặt với nữ nhân thích ăn, làm nhục đế tôn.

Thương Diệu: “Nói thì ai cũng biết.”

“Nếu như có thể ăn, bệ hạ sẽ làm như thế nào?” Lâm Hàn hỏi.

Thương Diệu cố ý do dự một lát: “Hôm nay trẫm liền thưởng cho ngươi thiên kim, điều kiện tiên quyết là có thể ăn mà hương vị không tệ.”

“Lời này ấy à, hương vị như thế nào còn không phải là chuyện bệ hạ ngài nói một câu thôi sao?” Lâm Hàn nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt nói.

Sở Tu Viễn cuống quít nói: “Phu nhân, không được vô lễ.”

“Ngươi tránh ra.” Thương Diệu giơ tay lên, ý bảo Sở Tu Viễn tránh qua một bên đi: “Hương vị tương đương với đậu là trẫm coi như đồ của ngươi có hương vị không tệ rồi.”

Lâm Hàn nhất thời mặt mày hớn hở: “Bệ hạ, nhân vô tín bất lập.”

Thương Diệu: “Quân vô hí ngôn.”

Lâm Hàn cầm lấy giỏ khoai của nô bộc chuyển khoai ra bên ngoài, chọn mấy củ vừa to vừa dài: “Thiếp thân bảo đầu bếp đi nấu.”

“Không phải trong phủ các ngươi có chảo sắt sao? Lấy nó ra, nấu bên này luôn.” Thương Diệu chỉ vào con đường đá nhỏ bên cạnh.

Loading...