Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 76

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:05
Lượt xem: 173

“Bệ hạ thưởng cho ngài ngàn lượng hoàng kim, mấy ngày nay lại chỗ Tô mỹ nhân, trên phố đã sớm lan truyền, Đại tướng quân đã không còn là Đại tướng quân của hai năm trước.” Sở Mộc nhắc nhở hắn: “Lâm Vũ dám ở chợ đông chèn ép thẩm thẩm, còn không phải vì chuyện này sao. Suy cho cùng cũng không phải vì cha nàng ta là Thừa tướng.”

Tiểu hầu gia hồn nhiên ngây thơ, Lâm Vũ dám làm như vậy chủ yếu là vì cha nàng ta làm Thừa tướng đó.

Lâm Vũ theo Lâm phu nhân về tới phủ Thừa tướng là lập tức đi tìm nương nàng ta, chờ một lúc nữa Lâm Trường Quân về nhà, mẫu tử hai người lập tức đi tìm Lâm Trường Quân.

Lâm Trường Quân đã đẩy chuyện ông ta lo lắng nhất cho Sở Tu Viễn, tuy không thể xin bệ hạ tứ hôn cho hai nữ nhi cũng có chút tiếc nuối, nhưng tương lai còn dài, ông ta chắc chắn có thể tìm được cơ hội. Cho nên tâm tình của Lâm Trường Quân cũng không tệ lắm, nhìn thấy Lâm Vũ đã cười nói: “Vũ nhi tới à.”

“Cha, nữ nhi muốn hỏi ngài một chuyện.” Lâm Vũ ngồi xuống nắm lấy ống tay áo của ông ta, chậm rãi nói: “Cha, Lâm Hàn đến phủ Tướng quân nhiều ngày như vậy mà vẫn yên lành, có phải lời của thuật sĩ kia là thật không?”

Lâm Trường Quân nhất thời không kịp phản ứng: “Cái gì thật?”

“Đại tướng quân chỉ có thể cưới nữ tử họ Lâm.” Lâm Vũ nói.

Chuyện này Lâm Trường Quân cũng không có suy nghĩ cẩn thận, trong lòng ông ta cũng không xem một người không hiểu chuyện như Lâm Hàn là khuê nữ.

“Hôm nay bọn họ mới bái đường.” Lâm Trường Quân nói.

Phương thị không nhịn được hỏi: “Nếu qua một thời gian nữa mà vẫn không xảy ra chuyện gì, có phải sẽ chứng minh được chuyện nữ nhi họ Lâm và Đại tướng quân chính là một mối lương duyên?”

Lâm Trường Quân rất tin tưởng thuật sĩ, nghĩ ngợi rồi gật đầu.

“Cha để Đại tướng quân hưu Lâm Hàn, đổi sang thành thân cùng con được không?” Lâm Vũ vội hỏi.

Lâm Trường Quân sửng sốt: “Con —— con nói cái gì?”

“Cha, con, con thích Đại tướng quân.” Lâm Vũ nói xong lại đưa tay che mặt, xấu hổ không dám nhìn cha nương nàng ta.

Lâm Trường Quân không nghe lầm, há mồm không dám tin: “Đại tướng quân? Hắn là ——”

“Bệ hạ chán ghét hắn, cha có nói qua. Cha, ngài là Thừa tướng, ngài có thể khuyên nhủ Đại tướng quân giao lại binh quyền cho bệ hạ, chỉ cần làm một Tu Viễn hầu nha.” Lâm Vũ buông tay, làm ra một bộ dáng “ta thật thông minh”: “Đại tướng quân không còn là Đại tướng quân thì vẫn là một vạn hộ hầu nha. Cha, bổng lộc ba năm của cha cũng chẳng bằng tô thuế một năm của huyện Phượng Tường.”

Phương thị hùa theo nói: “Đúng đó, lão gia, nghe nói thân thể Thái Hậu rất tốt, còn có thể sống thêm tám chục năm nữa. Mười năm sau Thái Tử đã mười năm, bệ hạ muốn phế đích lập thứ, bá quan trong triều không ai không phản đối, bàn dân thiên hạ cũng không đồng ý nha.

“Lão gia, Vũ nhi nhà ta vẫn luôn rất vượng gia. Ngài không nhớ rõ sao, lúc nó sinh ra ngài đã được thăng lên làm huyện thừa, nó tròn một tuổi ngài nhận lệnh tới Kinh Sư, mấy năm nay vẫn luôn thăng quan tiến chức.

“Cho Vũ nhi gả qua đó, không chừng bệ hạ lập tức chán ghét Tô mỹ nhân, sủng ái người khác. Đến lúc đó Nhị hoàng tử không có cách nào tranh với Thái tử, bệ hạ cũng không còn nhi tử khác, cho dù kiêng kị Đại tướng quân, nhưng có Thái tử ở đó, cũng xem như là nắm được binh quyền của Đại tướng quân.”

“Đúng vậy, không thể nào bắt Đại tướng quân vào ngục được.” Lâm Vũ nói tiếp.

Lâm Trường Quân nhìn ái thiếp rồi lại nhìn sang ái nữ: “Cho dù như mong muốn của chúng ta, nhưng Đại tướng quân còn ba hài tử. Trưởng tử đã bảy tuổi. Đợi lúc Vũ nhi gả qua đó, sinh hài tử, thì đứa trẻ kia cũng đã mười tuổi. Hài tử mười tuổi không dễ quản nha.”

Còn có một chuyện Lâm Trường Quân không muốn thừa nhận, dù Lâm Hàn không có mặt nào tốt, nhưng lại có một điểm, chính là dung mạo cực kỳ xuất sắc.

Nam nhân trên thế gian, ngoài ông ta ra thì toàn là thứ háo sắc. Khiến Đại tướng quân hưu Lâm Hàn cưới Lâm Vũ còn khó hơn chuyện bắt hắn giao nộp binh phù.

Nhưng mà, Lâm Trường Quân không thể đả kích nữ nhi của ông ta: “Hôn sự của Đại tướng quân và Lâm Hàn do bệ hạ quyết định, nếu Đại tướng quân hưu Lâm Hàn thì chính là tát vào mặt bệ hạ, hắn không dám.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Phương thị nóng nảy: “Không thể để tiểu phúc tinh nhà ta đi làm thiếp.”

Lâm Vũ thốt lên: “Con không cần!”

“Lão gia, ngài nghĩ cách đi.” Phương thị chuyển sang bên cạnh Lâm Trường Quân: “Vũ nhi nhà ta khó khăn lắm mới thích một người. Hắn tuy là Đại tướng quân, lớn lên khá tốt, nhưng hắn có ba hài tử nha. Vũ nhi nhà ta mới mười lăm. Nếu không phải Vũ nhi thích, thiếp cũng không đồng ý để Vũ nhi qua đó làm kế mẫu đâu.”

Lâm Trường Quân cũng không đồng ý, tình nguyện để Lâm Vũ gả cho một gia đình bình thường, đối phương không dám khi dễ nàng ta.

“Cha, con có ý này.” Lâm Vũ nghĩ ngợi: “Không hưu Lâm Hàn, để con gả qua đó làm bình thê. Vừa lúc mấy hài tử của Đại tướng quân yêu thích Lâm Hàn, để Lâm Hàn chăm sóc ba đứa nó là được rồi.”

“Tiểu muội tính toán tốt thật nha.”

Ba người ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Lâm Yên đỡ Lâm phu nhân đi vào.

Phương thị vội vàng đứng lên hành lễ: “Phu nhân.”

Lâm phu nhân “ừ” một tiếng, ngồi bên cạnh Lâm Trường Quân: “Lão gia, ta cảm thấy bây giờ nghĩ chuyện này có hơi sớm. Thứ nhất, Vũ nhi vừa mới mười lăm. Thứ hai, Đại tướng quân cùng Lâm Hàn kia mới bái đường hôm nay, Đại tướng quân có khắc thê hay không, ít nhất phải chờ thêm một năm nữa.”

Lâm Trường Quân nghĩ ngợi: “Nàng nói đúng. Vũ nhi, đừng nóng vội, tính tình của nha đầu Lâm Hàn kia không tốt, không chừng đến cuối năm đã bị Đại tướng quân hưu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-76.html.]

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Lâm phu nhân nói, chuyển hướng sang Phương thị: “Ngươi còn có việc gì không?” Không có gì thì nhanh chóng biến đi.

Phương thị nghe ra ý tứ của bà ta, dù không cam lòng nhưng cũng không thể không cho đương gia chủ mẫu mặt mũi: “Vũ nhi, chúng ta đi về trước.”

Lâm Vũ muốn một câu cam kết, nhưng thấy biểu cảm trào phúng của Lâm Yên, trắng mắt liếc Lâm Yên một cái rồi theo nương nàng ta ra ngoài.

“Phu nhân có chuyện gì?” Lâm Trường Quân mở miệng hỏi.

Lâm phu nhân: “Yên nhi đã mười bảy rồi, phu quân.”

Lâm Trường Quân nhìn Lâm Yên, nhíu mày: “Nếu đã biết nó không còn nhỏ, còn ngăn đón không để ta nhờ Hoàng Hậu chọn giúp nó một người.”

“Đó là vì Yên nhi đã có ý trung nhân.” Lâm phu nhân cười nói.

Lâm Trường Quân kinh ngạc: “Ai?”

Lâm phu nhân chưa nói đã cười, nhìn Lâm Yên: “Không phải người lạ.”

Hôm qua còn không có ý trung nhân, đến phủ Tướng quân một chuyến lại có, trong lòng Lâm Trường Quân có dự cảm không tốt: “Bệ hạ?”

“Bệ hạ rất tốt, nhưng bệ hạ chỉ thích mỹ nhân, Yên nhi qua đó phải ở lãnh cung cả đời sao.” Lâm phu nhân nói.

Lâm Trường Quân đã hiểu: “Không được! Ai cũng được, chỉ hắn là không được!”

“Có phải vì Lâm Vũ không? Cha, chuyện của nó thì liên quan gì.” Lâm Yên nói: “Nữ nhi xấp xỉ tuổi hắn, nữ nhi chưa lập gia đình, hắn chưa cưới, bệ hạ lại coi trọng cha, cha cùng đề cập với bệ hạ một chút, bệ hạ chắc chắn đồng ý.”

Lâm phu nhân nói tiếp: “Yên nhi nói đúng.”

“Vậy Vũ nhi…” Lâm Trường Quân lộ vẻ do dự.

Lâm phu nhân: “Đại tướng quân khắc c.h.ế.t nhiều người như vậy, không khắc Lâm Hàn, không nhất định sẽ không khắc Vũ nhi. Phu quân đã quên, Lâm Hàn mệnh cứng, Vũ nhi lại không phải.”

Lâm Trường Quân nghĩ ngợi, khuê nữ kia của ông ta cũng là thứ khắc phụ khắc mẫu: “Việc này để ta ngẫm lại.”

Lâm Yên: “Cha ——”

Lâm phu nhân túm chặt Lâm Yên, bảo nàng ta không được cứng rắn quá.

Lâm Yên biết cha nàng ta trước giờ ăn mềm không ăn cứng, nhận được lời nhắc nhở của nương, lập tức theo nương nàng ta lui ra ngoài.

Cùng lúc đó, nha hoàn của phủ Tướng quân từ phòng ngủ đi ra, Sở Tu Viễn mang theo một thân toàn hơi nước đi vào.

“Không cần gác đêm.” Lâm Hàn nói theo thói quen.

Trong phòng vang lên một tiếng cười khẽ.

Lâm Hàn đột nhiên xoay người, thấy Sở Tu Viễn đang tươi cười bước về phía nàng.

“Tướng quân còn có việc?” Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu.

Sở Tu Viễn không biết nên khóc hay nên cười: “Phu nhân, hai ta đã bái thiên địa.”

Lâm Hàn hơi đỏ mặt.

“Phu nhân nghĩ ra rồi à?” Sở Tu Viễn vén rèm: “Đêm đã khuya, phu nhân, chúng ta nghỉ ngơi đi.”

Lâm Hàn bỗng nhiên đứng dậy: “Không được!” Đưa tay ôm n.g.ự.c như một phản xạ có điều kiện.

Sở Tu Viễn bị dọa nhảy dựng, thấy vẻ mặt cảnh giác của nàng, ý cười trên mặt dần biến mất: “Phu nhân, ta là phu quân của nàng.”

“Nhưng, nhưng…” Lâm Hàn muốn nói không phải nàng cố ý, kiếp trước luôn kê s.ú.n.g dưới gối đầu, sự cảnh giác đã khắc vào trong xương cốt, nhưng không thể nói ra mấy lời này được, lập tức đảo tròng mắt: “Ta, đúng rồi, ta không biết làm!”

Sở Tu Viễn cạn lời, nghĩ rằng nàng đang sợ.

“Vi phu dạy nàng.” Sở Tu Viễn cởi giày ngồi lên giường

Lâm Hàn theo bản năng lui về phía sau: “Ta —— mệt mỏi, không, không muốn học.”

Sở Tu Viễn nhíu mày, xoay người đối diện với nàng: “Vậy khi nào phu nhân mới học?”

Loading...