Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-22 15:30:54
Lượt xem: 478

Lâm Hàn không đủ kiên nhẫn, tính tình không tốt nhưng cũng không phải là người bạo ngược. Nàng nghĩ đến việc nuôi ngựa phải dùng cỏ khô, mỗi ngày đều phải bốc cỏ, dọn dẹp chuồng ngựa, liền liếc mắt nhìn bàn tay của bốn người.

Trong khe móng tay của cha nương phòng thu chi có vết bẩn, hai người còn lại ngón tay thô ráp nhưng trong khe móng tay cũng không có chút bụi bặm nào. Lâm Hàn nghĩ mãi không ra, phòng thu chi chuyên môn quản tiền, lẽ ra hai người kia phải lấy lòng phòng thu chi giúp cha nương hắn cho ngựa ăn mới phải.

Chẳng lẽ hai người này nịnh nọt quản gia rồi giao hết công việc nuôi ngựa cho cha nương phòng thu chi sao?

Lâm Hàn hiện giờ chỉ muốn tinh giản nhân viên, mà nàng vừa vặn tìm không được lý do, liền chỉ vào hai người kia nói với phòng thu chi: “Đưa cho bọn họ và người nhà bọn họ một tháng nguyệt ngân.”

“Tại sao?” Đôi nam nữ kia đồng thời mở miệng.

Lâm Hàn cười hỏi: “Muốn biết không?”

Hai người lập tức run như cầy sấy: “…Không dám.”

“Vậy ta cũng nói cho ngươi biết, miễn cho bọn họ hiểu lầm.” Lâm Hàn nhìn lướt qua đám người, mọi người không khỏi cúi đầu: “Ngựa trong phủ là do bọn họ cho ăn.” Nàng chỉ tay về phía cha nương của phòng thu chi.

Mọi người lộ vẻ kinh ngạc, kể cả Khương Thuần Quân cũng không ngờ rằng Lâm Hàn ngay cả việc này cũng biết.

Đôi nam nữ kia lấy lại tinh thần liền nói: “Ngựa chúng ta nuôi là ngựa của tướng quân.”

“Vậy thì càng không cần các ngươi.” Lâm Hàn liếc mắt nhìn cha nương của phòng thu chi: “Nếu bọn họ cho ăn không tốt thì ta lại mời một người khác tới là được.”

Tất cả mọi người á khẩu không trả lời được.

Lâm Hàn quay đầu nhìn Tiểu Sở đại công tử: “Ta nói đúng không?”

Sở Dương đáp giòn giã: “Đúng!”

Lâm Hàn vui vẻ, sờ sờ cái đầu nhỏ bé của hắn, lại quay sang phía phòng thu chi: “Nhanh lên.”

“Phu nhân, tiểu nhân có câu không biết nên nói hay không.”

Lâm Hàn: “Vậy thì đừng nói nữa.”

Phòng thu chi bị chẹn họng, lắp bắp nói: “Nhưng mà tiểu nhân nhất định phải nói.”

“Vậy ngươi còn hỏi làm gì?” Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn.

Phòng thu chi nghĩ cũng phải, cuống quýt nói: “Không, không có nhiều tiền như vậy.”

“Ngươi nói cái gì?” Lâm Hàn cao giọng.

Phòng thu chi liên tục nói: “Không đủ tiền.” Lại lập tức bổ sung thêm một câu: “Bổng lộc tháng này còn chưa tới, tiền thuế thì phải vài tháng sau mới có.”

Khóe miệng Lâm Hàn giật giật, muốn nói phủ Đại tướng quân sao lại chỉ có chút tiền còm cõi thế này. Lại muốn hỏi trước kia có phải cũng như vậy không, chỉ trông cậy vào bổng lộc hàng tháng sống qua ngày, còn nếu muốn đáp lễ nhân tình qua lại lui tới thì phải tìm Hoàng đế vay tiền? Nhưng vừa nghĩ hôm qua Thái Thường thay mặt Đại tướng quân tặng không ít sính lễ cho Lâm gia, trong phủ lại có một nương tử của quản gia ăn mặc còn đẹp gấp mấy lần chủ tử, có thể có chút tiền dư thế này là đã tốt lắm rồi.

Lâm Hàn âm thầm vận khí, chỉ vào đông sương phòng: “Nơi đó có hai cái rương gỗ hoa lê, bên trong tất cả đều là tiền, bưng ra ngoài.”

Khương Thuần Quân không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái, vẻ kinh ngạc trong mắt chợt lóe lên.

Phòng thu chi thăm dò nói: “Cái đó, đó là của hồi môn của phu nhân phải không?”

Lâm Hàn: “Sau khi thu được tiền thuế phải nhanh chóng trả lại cho ta.”

Phòng thu chi vội vàng dẫn người đi lấy.

Lâm Hàn nhìn bóng lưng mấy người, trái tim lại co rút đau đớn, càng cảm thấy may mắn vì quyết định của mình. Cũng bởi đám điêu nô gây họa nên nàng chưa kịp chuyển đống của hồi môn thêm trang vào không gian, nếu không thì phủ Đại tướng quân phải vay tiền sống qua ngày chứ đừng nói là nàng nhân cơ hội vớt vát một chút.

Mà Lâm Hàn vừa nghĩ đến việc nuôi ngựa cần đến bốn người, vậy thì người làm việc trong phòng bếp sẽ càng nhiều hơn, liền lệnh cho người làm việc trong phòng bếp bước ra khỏi hàng.

Lâm Hàn hỏi rõ công việc bọn họ làm, liếc mắt nhìn tay và sắc mặt bọn họ, đi vòng quanh bọn họ một vòng, lại im hơi lặng tiếng ngửi mùi khói dầu trên người bọn họ. Những người nào làm việc trong phòng bếp mà trên người rất ít dính mùi khói dầu cùng với người nhà của bọn họ, toàn bộ đều đuổi ra ngoài.

Những người bổ củi rửa rau, tuổi tác tương đương, thời gian vào phủ đủ lâu, ngón tay thô ráp thì lưu lại.

Nô bộc trong phủ đều rất quen thuộc với nhau, nhìn thấy như vậy mặc dù buồn bực không biết Lâm Hàn chọn như thế nào, nhưng quả thật những người bị nàng đuổi ra toàn là người dùng mánh khóe lười biếng. Tuy vậy, bọn họ cũng không dám hỏi, sợ người tiếp theo chính là bọn họ.

Những người trước kia ỷ vào việc có quan hệ tốt với quản gia, đẩy công việc cho người khác làm lại không có tâm tư suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ hận trên mặt đất có khe hở đủ lớn để chui vào.

Lâm Hàn chú ý tới điểm này, đáy lòng cười lạnh: “Người gác đêm, gác cổng cùng với người giặt giũ ở đâu?”

Trong nháy mắt đi ra mười mấy người có nam có nữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-7.html.]

Cho dù Lâm Hàn có chuẩn bị tâm lý vẫn cảm thấy kinh hãi.

Lâm Hàn không khỏi an ủi bản thân, chờ nàng lại đuổi thêm vài người nữa, đợi hai tháng là có thể vá lỗ thủng lại: “Người giặt y phục tiến lên một bước, đưa tay ra.”

Mặc dù mùa đông rét lạnh đã qua nhưng buổi sớm và chiều muộn vẫn còn lạnh, người dùng nước giếng rửa tay cũng có thể lạnh run cầm cập, chỉ cần không để ý thì da sẽ bị nứt ra.

Lâm Hàn chỉ một người bàn tay còn hoàn hảo, thậm chí ngay cả một vết nứt da rất nhỏ cũng không có, phòng thu chi liền biết nên làm thế nào. Mà lúc này không còn ai hỏi vì sao đuổi bọn họ ra ngoài nữa.

Sau khi những người đó rời đi, người gác đêm và người gác cổng lập tức đưa tay ra.

Lâm Hàn cười khẽ một tiếng, chỉ vào những người mắt không có quầng thâm rồi ra hiệu cho phòng thu chi, chính là bọn họ.

Khương Thuần Quân thấy thế nhịn không được hỏi: “Làm sao phu nhân lại nhìn ra được?” Rõ ràng nàng không hề nhìn tay bọn họ mà.

“Mắt có quầng thâm.” Lâm Hàn quay về phía Khương Thuần Quân: “Ngươi cũng có.”

Khương Thuần Quân lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi bội phục sự tinh tế của Lâm Hàn.

“Không được đâu, phu nhân.” Phòng thu chi đột nhiên mở miệng.

Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu: “Vì sao không được? Bọn họ là thân thích của tướng quân à?”

“Trong phủ không có thân thích của tướng quân. Hắn, thê tử của hắn là v.ú nuôi của đại công tử.” Phòng thu chi chỉ vào một người trong số họ.

Lâm Hàn quay mặt về phía Sở Dương: “Ngươi lớn như vậy mà vẫn còn v.ú nuôi à?” Không đợi hài tử mở miệng nàng lại nói tiếp: “Cha ngươi chính là Đại tướng quân. Người ta thường nói hổ phụ vô khuyển tử, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, Sở Dương, ngươi…”

“Ta đã nói với cha rồi, không cần v.ú nuôi, không cần v.ú nuôi nữa, là cha nói ta còn nhỏ.” Sở Dương nghe vậy lập tức nóng nảy: “Ngươi không thể trách ta được, ta đã lớn rồi.”

Lâm Hàn bất ngờ không kịp đề phòng, trong chớp mắt liền sửng sốt, đến khi lấy lại tinh thần thì mừng thầm, trên mặt lại không đổi sắc: “Nghe thấy chưa?” Nàng hỏi phòng thu chi.

Tiên sinh phòng thu chi liên tục gật đầu.

“Ta cũng không cần v.ú nuôi, ta cũng lớn rồi.” Sở Ngọc không muốn làm chó con, muốn làm tiểu lão hổ, cuống quít lớn tiếng nói.

Tiểu Sở Bạch không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không muốn bị hai vị huynh trưởng cho ra rìa, vội vàng nói: “Ta cũng vậy, cũng không cần v.ú nuôi, ta cũng lớn rồi.”

“Phu nhân, tiểu công tử mới ba tuổi.” Phòng thu chi nhắc nhở.

Trong lòng Lâm Hàn khẽ nói, ba tuổi cũng có thể tự ngủ một mình rồi.

“Trời lạnh.” Khương Thuần Quân phụng mệnh chăm sóc ba hài tử, rất sợ bọn họ nhiễm phong hàn, hắn sẽ bị đế hậu trách phạt.

Lâm Hàn: “Sở Dương, ngươi là huynh trưởng, có thể ngủ cùng đệ đệ không?” Tiểu Sở công tử gật đầu một cái thật mạnh: “Ta lớn rồi.”

Lâm Hàn cười nói: “Ngoan quá.” Nàng quay sang phòng thu chi, biết nên làm thế nào rồi đấy.

Phòng thu chi lại đuổi cả nhà v.ú nuôi ra ngoài.

Lâm Hàn lại nhìn đám người, chẳng những có thể thấy rõ mặt bọn họ mà còn phát hiện ngay cả không khí cũng trong lành hơn hẳn.

“Phu nhân, người của Đình úy nha môn tới rồi.” Khương Thuần Quân nói.

Lâm Hàn nhìn về phía nam thấy Thẩm Xích Tiêu, bên cạnh còn có một nam tử mặc triều phục màu đen: “Đình úy đại nhân?”

“Sở phu nhân.” Đình úy đến gần chắp tay nói: “Chuyện trong phủ ta đã nghe Thẩm Vệ úy nói qua rồi, người nọ hiện đang ở nơi nào?”

Lâm Hàn thấy hắn thống khoái như vậy, cũng không dài dòng thêm nữa. Nàng nghiêng người chỉ vào cây hoa mai cách đó không xa: “Đều ở đó.”

Đình úy nhìn theo tay Lâm Hàn, trên mặt lộ vẻ kinh hãi: “Đây là...”

“Người vẫn còn sống.” Khương Thuần Quân không đợi Lâm Hàn mở miệng, bước nhanh mấy bước đi qua chỉnh lại cánh tay và cằm về đúng vị trí.

Đình úy hiểu nhầm là do hắn làm: “Muốn nghiêm trị mấy người này?” Hắn lại xoay người sang hỏi Lâm Hàn.

“Cứ xử theo luật là được, không cần nghiêm trị.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Dù sao cũng đã có quan hệ chủ tớ với Đại tướng quân một thời gian.”

Khương Thuần Quân bất thình lình nhìn về phía Lâm Hàn.

Đình úy thầm giật mình, thế mà nàng lại có thể nói ra những lời này được. Người này còn là khuê nữ của lão tặc tâm ngoan thủ lạt Lâm thừa tướng đó sao?

“Vậy ta sẽ mang người đi.” Đình úy thăm dò nói.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, Thẩm Xích Tiêu tiễn Đình úy ra ngoài. Lâm Hàn tiếp tục chuyện vừa rồi, thẳng đến khi khống chế số lượng người trong phủ trong vòng sáu mươi mới dừng lại.

Loading...