Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 60

Cập nhật lúc: 2024-08-10 22:32:09
Lượt xem: 223

Hoàng đế Thương Diệu thấy vậy thì cố làm vẻ thoải mái: “Khanh cứ nói thẳng.”

“Vi thần nghe ý của đại tướng quân, có trâu là có thể nâng cao sản lượng lúa mì, vậy có phải là đang nói chỉ thiếu trâu thôi không?” Đại Ty Nông nói xong thì quay sang nhìn Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn: “Đúng vậy.”

“Nhưng theo những gì thần biết có trâu rồi cũng không được.” Đại Ty Nông đáp.

Thương Diệu nhướng mày: “Tại sao?”

“Xe gieo mầm không được.” Đại Ty Nông nói thẳng.

Thương Diệu có được cày và bừa bèn giao hai vật này cho Đại Ty Nông, sai hắn rèn thêm mấy bộ nữa rồi đưa đến hoàng trang, cẩn thận quan sát xem có hữu dụng hơn trước hay không.

Ngày xưa cày ruộng phải cần ít nhất là hai người, giờ đây có khung cày và bừa, một người một trâu là có thể làm được.

Đại Ty Nông không tin vật này là từ tay của một nữ nhân mà ra, nhưng sự xác thực trong lời nói của Thương Diệu khiến hắn ta không thể không tin. Hơn nữa, Hoàng đế bệ hạ là chủ của thiên hạ, không cần thiết phải nói dối vì một nữ tử.

Sau đấy nữa, có được khoai môn, Hoàng đế lại hạ lệnh cấm, trước khi thu hoạch không được đề cập với bất kỳ ai, kể cả Hoàng thái hậu và Hoàng hậu. Đại Ty Nông liền tin Hoàng đế… Sở phu nhân cũng là người đặc biệt.

Đại Ty Nông đã rất quen thân với Sở Tu Viễn, làm quan cùng triều đã hơn mười năm có lẻ, vừa thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn là biết hắn không nghe hiểu: “Nghe nói khung xe cày bừa là do tôn phu nhân làm ra, đại tướng quân, có phải tôn phu nhân nhận thấy xe gieo hạt của bách tính đang dùng hiện giờ khác với xe gieo hạt mà nàng nói hay không?”

Trong lòng Thương Diệu rúng động, y nhìn Sở Tu Viễn, đợi hắn trả lời.

Sở Tu Viễn chần chừ đáp: “Khác nhau?”

“Có thể là khác.” Thương Diệu vẫn còn nhớ Lâm Hàn nói rằng những gì nàng biết đều là do người khác dạy, ở trung nguyên hẳn là không có nơi nào khác có thể có. Thế nên hôm đó nàng nói điều nàng làm đã có một người từng làm rồi, còn nhìn nàng ấy kỳ dị: “Đã quên phu nhân của ngươi nói như thế nào rồi à?”

Sở Tu Viễn ngẫm nghĩ: “Nhưng cái nàng ấy nói xe gieo hạt, cùng là xe gieo hạt thì có gì khác nhau?”

Đại Ty Nông nghe xong thì lại không chắc chắn: “Bệ hạ?”

Thương Diệu trầm ngâm chốc lát, cho Đại Ty Nông lui xuống.

Khi bóng Đại Ty Nông nhỏ dần ngoài Tuyên Thất, Hoàng đế sai Tiểu Hoàng Môn đi lấy trăm vàng.

“Bệ hạ thế này là…”

Thương Diệu giơ tay cắt nàng lời hắn: “Thê tử kia của ngươi thấy tiền là sáng mắt. Nàng đưa cày và bừa đến, trẫm thưởng nàng ngàn vàng. Sau lại trình cách làm giấy và khoai môn, giờ đây giấy đã làm ra, nàng lại còn dâng cách nâng cao sản lượng lúa mì lên, không cho nàng chút lợi ích, nàng có thể nói cho ngươi sao?”

“Bệ hạ, nàng không phải loại người như thế.” Sở Tu Viễn đáp, “Thương lượng nói lời hay nàng sẽ nói thật.”

Thương Diệu hỏi ngược lại: “Ngươi lấy gì thương lượng với nàng?”

Sở Tu Viễn không khỏi bật cười: “Thần và nàng là phu thê.”

“Phu thê còn chưa bái đường.” Thương Diệu liếc hắn một cái: “Hay là ngươi và ta đánh cược, cược ngươi và Đại Bảo nhà ngươi cùng rơi xuống nước, Đại Bảo biết bơi, còn ngươi không biết, Lâm thị cũng sẽ đi cứu Đại Bảo mà không hề do dự.”

Sở Tu Viễn: “Cái này sao mà cược được?”

“Vậy thì cháy lửa?” Thương Diệu nói: “Chắc chắn nàng sẽ không lo chuyện sống c.h.ế.t của ngươi.”

Sở Tu Viễn cười khổ; “Bệ hạ, giờ vi thần đã ba mươi, Đại Bảo mới bảy tuổi, bất kể là trong tình huống nào nàng cũng sẽ cứu con trước.”

Thương Diệu suy ngẫm thấy cũng phải: “Vậy trẫm lại hỏi ngươi một câu hỏi, ngươi về đã hơn một tháng rồi, Lâm thị có từng bộc lộ chút yêu thương nào với ngươi không?”

Biểu cảm của Sở Tu Viễn ngơ ngác.

“Không có?” Thương Diệu đoán ngay ra là như thế. Lần trước ở Sở gia hắn đã phát hiện Lâm Hàn rất tôn trọng Sở Tu Viễn, nhưng trong ánh mắt nàng nhìn Sở Tu Viễn không hề có chút tình ý nào. Sau đó hắn mới cố ý chỉ rõ trước mặt con trẻ rằng ngày xưa Lâm Hàn rất cực khổ, khiến con trẻ đau lòng, rồi khiến con thành điểm yếu của Lâm Hàn: “Đã nói với ngươi từ trước rồi, nữ nhân phải dỗ dành, ngươi còn không nhận ra.”

Sở Tu Viễn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, hắn không cần sự mến mộ của nữ tử. Nhưng bị bỗng dưng bị Hoàng đế chỉ ra, Sở Tu Viễn lại không biết nên giải thích thế nào, thậm chí đầu cũng ngẩn ra: “Bệ hạ… nàng và vi thần vẫn chưa quen thân.”

Thương Diệu cười giễu một tiếng: “Muội muội của trẫm cũng không thân quen với ngươi, nếu không phải sợ bị ngươi g.i.ế.c thì đừng nói đến việc ngươi có ba đứa con, có tám đứa nó cũng muốn gả cho ngươi.”

“Bệ hạ, khác nhau mà, đầu năm nay nàng mới đến kinh sư.” Sở Tu Viễn cau chặt hàng mày: “Vãn công chúa và thần đã quen biết hơn mười năm rồi.”

Thương Diệu thấy hắn vẫn nói nàng bèn bảo: “Chẳng qua ngươi không dám thừa nhận thê tử của ngươi không thích ngươi thôi.”

Trong điện Tuyên Thất yên tĩnh, cung nữ thái giám hai bên trái phải cuống quýt cúi đầu, che giấu ý cười đang chực ra khỏi miệng.

Khuôn mặt Sở Tu Viễn trở nên đỏ bừng, lúng ta lúng túng nói: “Bệ hạ…” Không nên xát muối vào vết thương người ta như vậy chứ.

“Ai bảo ngươi không nghe lời khuyên.” Thương Diệu liếc hắn một cái: “Thính nhân khuyến cật bão phạn [1] , câu tục ngữ dân gian này ngay cả trẫm cũng từng nghe tới, chẳng lẽ ngươi không biết?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-60.html.]

[1] Câu này có nghĩa đừng đặt cái tôi cao quá vì đôi khi nghe lời khuyên từ người khác cũng có lợi cho mình.

Sở Tu Viễn không dám nói không biết, nếu còn phản bác nguỵ biện nữa thì Hoàng đế bệ hạ lại xát muối thêm vào vết thương của hắn: “Bệ hạ, vi thần nên làm thế nào bây giờ?”

“Có định nghe trẫm không?” Thương Diệu hỏi.

Sở Tu Viễn không muốn nghe, nhưng Hoàng đế bệ hạ quá hiểu nữ nhân, bất luận là Hoàng hậu tỷ tỷ của hắn hay là Triệu Nghinh Nga, Lý Dung Hoa sau này, đều hết lòng hết dạ đối với hắn.

Còn có Tô mỹ nhân bây giờ, nghe nói Tô mỹ nhân không cầu bệ hạ sủng ái, chỉ cầu bệ hạ thường xuyên đi thăm nàng ta là được.

Sở Tu Viễn không biết lời này là thật hay giả, nhưng có thể nói ra những lời này, nếu không phải Tô mỹ nhân tâm cơ thâm trầm thì chính là có tình cảm thực sự. Cho nên Đại tướng quân cả ngày làm bạn với nam nhân, vì hậu trạch an bình, không thể không cúi đầu: “Thỉnh bệ hạ nói rõ.”

“Nếu trẫm không nói rõ ngươi cũng nghe không hiểu.”

Chúng cung nữ thái giám lại muốn cười, đáng tiếc bọn họ không dám, chỉ có thể oán thầm trong lòng, ông trời quả nhiên là công bằng, cho đại tướng quân tài năng mang binh đánh giặc, còn trong chuyện nữ nhân lại chẳng biết gì.

Hoàng đế bệ hạ chỗ nào cũng tốt, hết lần này tới lần khác lại có một lão nương không bớt lo, còn có một đệ đệ mỗi ngày đều muốn hắn c.h.ế.t để tự mình thượng vị.

Sở Tu Viễn cười khổ: “Bệ hạ...”

“Nể mặt Lâm thị trẫm dạy ngươi mấy chiêu!” Thương Diệu vẫy tay với Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn liền bước qua.

Lâm Hàn nhìn lên mặt trời rồi gọi vào trong phòng: “Sở Mộc, sắp tới buổi trưa rồi mà thúc phụ ngươi còn chưa về, là định ăn cơm ở trong cung luôn à?”

“Tô mỹ nhân mấy bữa nay cứ quấn lấy bệ hạ, bệ hạ không có tâm tư dùng bữa với thúc phụ đâu.” Sở Mộc xách tiểu đường đệ của hắn ra, liền nói với Lâm Hàn: “Thẩm thẩm, chúng ta đi qua phòng bếp xem một chút.”

Lâm Hàn thấy hắn dùng một tay xách Đại Bảo Bảo, sợ tới mức đứng bật dậy: “Đỡ lấy, cẩn thận ngã.”

“Không sao đâu.” Sở Mộc nói xong khiêng tiểu hài tử lên vai: “Bay này.” Vừa nói vừa chạy về phía phòng bếp.

Trái tim Lâm Hàn như thắt lại, liền nghe thấy tiếng tiểu hài tử vui vẻ cười ha ha, thẳng đến khi một lớn một nhỏ không còn trong tầm mắt nữa, Lâm Hàn mới có cảm giác như mình vừa sống lại: “Hắn đi tới phòng bếp làm gì thế?”

“Bảo đầu bếp làm thêm thức ăn à?” Hồng Lăng thử nói: “Nếu không phải thì chắc là hái đào.”

Lâm Hàn cảm thấy là hái đào.

Quả nhiên một lát sau, Sở Mộc ôm Đại Bảo Bảo, Đại Bảo Bảo ôm bốn quả đào màu vàng quay về.

“Đã ăn được chưa thế?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Mộc: “Chưa chín, nhưng cũng không chua, thẩm thẩm muốn ăn không?”

Lâm Hàn chỉ tay lên phía trên: “Ta thích ăn cái này.”

Sở Mộc nhìn thấy cây đào mật, gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi cùng Đại Bảo Bảo quay về phòng.

Giữa trưa ba khắc, mùi thịt trong phòng bếp bay thẳng tới chủ viện, Sở Mộc bỏ lại ba đệ đệ từ trong phòng bước ra: “Thẩm thẩm, thúc phụ ta vẫn chưa về à?”

“Không vội, mấy bữa nay Tô mỹ nhân cứ quấn lấy bệ hạ, bệ hạ không rảnh để dùng bữa với thúc phụ ngươi đâu.” Lâm Hàn cười nói.

Vẻ mặt tiểu Hầu gia lúng túng: “Ta sai rồi, thẩm thẩm, ta đi ra ngoài xem thử một chút.”

“Không cần đâu.”

Sở Mộc dừng lại: “Vì sao?” Người đầu tiên lo lắng cho thúc phụ hắn chính là nàng mà.

“Ta nghe thấy có tiếng động ở cổng lớn.”

Lâm Hàn vừa dứt lời, Sở Mộc liền nghe thấy tiếng bánh xe nghiền sỏi trên đường đá.

“Sao thúc phụ về trễ vậy?” Sở Mộc nghênh đón.

Sở Tu Viễn cuống quít đem đồ vật trong tay giấu vào trong ống tay áo rộng lớn, bất động thanh sắc nói: “Có chút việc nên hơi muộn một chút. Ta về trễ lắm à?” Hắn nhìn thẳng Lâm Hàn.

Lâm Hàn cười nói: “Không, vừa kịp lúc thôi.”

Sở Tu Viễn thấy vẻ mặt nàng thản nhiên giống như đang nhìn một lão bằng hữu nhiều năm, trong lòng cảm thấy là lạ, đây là thái độ đối với trượng phu như hắn sao?

Sở Mộc thấy thế, không khỏi hỏi: “Thúc phụ, thật không có việc gì sao?”

Ánh mắt Sở Tu Viễn rút lại từ trên người Lâm Hàn: “Nếu có việc mà Bệ hạ lại thả ngươi về trước à?”

Sở Mộc lập tức biết là có việc, có lẽ là việc riêng nên không tiện nói rõ với vãn bối như hắn: “Có ăn đào không? Tiểu chất đi hái cho ngươi thêm vài trái.”

“Được.” Sở Tu Viễn nhìn về phía cây đào mật bên kia: “Nhớ rửa cho sạch đấy.”

Loading...