Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 43

Cập nhật lúc: 2024-07-29 19:56:47
Lượt xem: 309

Nhưng mà, ở trước mặt Sở Tu Viễn nàng vẫn khoe khoang khoác lác —— nàng am hiểu trồng trọt. Không biết cũng phải giả bộ cao thâm khó lường: “Không phải. Ta chỉ biết là nó phát triển chậm hơn dưa leo thôi.” Nàng lại sợ hắn hỏi thêm thứ khác: “Chúng ta qua phía tây xem một chút, bên tường có rất nhiều dưa, không biết đã lớn chưa.”

Vừa lúc Sở Tu Viễn cũng tò mò, lướt qua nhà xí phía tây đi về phía nam hai thước, nhìn thấy trên cây trúc xanh mướt có dây leo xanh biếc, trên dây leo xanh có một thứ màu trắng to bằng nắm tay: “Đây là dưa trắng à?”

Lâm Hàn nhướng mày, Đại tướng quân quả thật là người tốt.

“Là dưa trắng.” Không cần giải thích, trên mặt Lâm Hàn cười tươi hơn một chút: “Qua sáu bảy ngày nữa là chín rồi. Nhưng không phải thời điểm ngon nhất.”

Sở Tu Viễn: “Giữa tháng năm à?”

“Trước và sau mùng mười.”

Sở Tu Viễn nhẩm tính thời gian một chút: “Cũng không còn mấy ngày nữa, bên kia cũng là dưa trắng à?”

“Đó là dưa xanh.” Lâm Hàn nhìn về phía nam một chút: “Không ngọt giống như dưa trắng, nhưng mà lại mềm, giống như bánh ngọt vậy.”

Sở Tu Viễn: “Cũng là trước sau mùng mười tháng năm là chín à?”

“Chắc là vậy.”

Sở Tu Viễn không khỏi nhìn về phía nàng.

“Thật ra ta cũng không am hiểu lắm, trước kia vào khoảng thời gian này ta đã từng ăn rồi.” Lâm Hàn nói: “Ta chỉ là sợ hái xuống sớm ăn bị đau bụng, cho nên…” Nàng nhìn hắn, ngươi có hiểu ý của ta không?

Sở Tu Viễn hiểu ra, cũng không đào sâu thêm nữa: “Phía nam dưa xanh là cái gì? Chính là ở gần cây sơn tra ấy.”

“Đó là quả dại, rất nhiều nhà dân chúng đều có, tướng quân có lẽ đã từng ăn rồi.” Lần này Lâm Hàn không lừa Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn cũng hiểu, đi qua cầm lên xem xét, thiếu chút nữa sửng sốt: “Khổ qua - mướp đắng sao?”

Lâm Hàn muốn hỏi qua cái gì, vừa nghĩ tới bộ dáng mướp đắng nhịn không được bật cười: “Cùng họ với mướp đắng, nhưng bên trong lại ngọt. Khi chín thì lớp vỏ bên ngoài chuyển thành màu vàng óng, thịt bên trong màu đỏ, tướng quân chưa từng ăn sao?”

Sở Tu Viễn cũng chưa từng nghe nói qua: “Ta không bằng phu nhân kiến thức rộng rãi.”

“Sao ta nghe thấy lời này có vẻ chua chua a.” Lâm Hàn thuận miệng trêu chọc.

Sở Tu Viễn tiếp: “Phu nhân không nghe lầm đâu.”

Lâm Hàn sửng sốt.

“Nương, nương đâu rồi? Đại Bảo Bảo nhớ ngài lắm.”

Sở Tu Viễn không khỏi đỡ trán, hài tử này không thể để cho hắn được yên tĩnh một lúc à.

“Nương không nhớ đệ đâu.”

Tiếng Sở Dương truyền tới.

“Nương mới không nhớ huynh ấy!”

Tiếng rống của Đại Bảo Bảo chui vào lỗ tai Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn thở dài: “Chúng ta đi qua đó đi.”

“Đại khái là nhìn thấy dưa leo đây mà.” Lâm Hàn nói xong theo Sở Tu Viễn đến chủ viện, quả nhiên trên bàn bày bốn quả dưa leo.

Lâm Hàn dắt Đại Bảo Bảo đi qua đưa cho Sở Tu Viễn một quả, thấy Sở Ngọc đưa tay: “Con ăn chung một quả với nương, ca ca và Đại Bảo Bảo ăn một quả, còn lại quả kia để lại cho Sở Mộc. Đừng trách nương keo kiệt, tối nay chúng ta còn ăn dưa leo xào trứng gà nữa, bây giờ ăn nhiều rồi đến tối không ăn cơm nổi.”

Nhị công tử bẻ ra một nửa cho Lâm Hàn: “Cái này còn có thể xào ăn ạ?”

“Có thể.” Lâm Hàn nói.

Sở Đại Bảo không nhịn được liền hỏi: “Ngon không ạ?”

“Khẩu vị mỗi người không giống nhau, ta và cha con thích, chưa chắc các con đã thích.” Lâm Hàn nói: “Nếu thích thì ăn nhiều một chút, không thích thì ăn cái khác.”

Hai huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc thích nhất là nghe Lâm Hàn nói như vậy, nghe vậy một người cầm một nửa quả dưa leo kéo Đại Bảo Bảo ra ngoài, đừng quấy rầy phụ mẫu nói chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-43.html.]

Lâm Hàn lại muốn đánh mấy đứa nhóc, lúc nên khéo hiểu lòng người thì lại ầm ĩ, không cần khéo hiểu lòng người thì so với bất cứ lúc nào cũng hiểu chuyện hơn.

Cũng may không bao lâu, Sở Mộc đã trở về. Lâm Hàn cầm lấy mớ rau sam tươi rồi xách Đại Bảo Bảo tới trước mặt, nghiền nát rau sam rồi bôi lên chỗ muỗi đốt.

Sau đó nhìn chằm chằm mấy người hầu chống màn chống muỗi cho mấy hài tử, làm túi hương đuổi muỗi, buổi tối đặt ở bên cạnh, để tránh muỗi chui vào màn cắn chúng.

Làm xong hết mọi việc, tất cả mọi người đều đói bụng, đừng nói dưa leo xào trứng gà mà ăn cơm không cùng bánh bột mì cũng cảm thấy cực kỳ ngon miệng.

Hôm sau, sau khi ăn sáng xong Sở Tu Viễn đến thư phòng một lát liền ngồi không yên. Suy tư một lát, hắn đứng dậy ra cửa rẽ trái, mệnh bà tử quét dọn tìm cho hắn một cái giỏ trúc, sau đó liền xách giỏ trúc đi hậu viện.

Đến hậu viện Sở Tu Viễn hoảng sợ, dưới giá dưa leo đang có một người.

Đợi hắn đến gần, thấy rõ người kia, Sở Tu Viễn chỉ muốn tung một cước đá hắn ra khỏi tường thành: “Ngươi ở chỗ này làm cái gì thế hả?”

“Ặc! Thúc phụ? Sao ngài tới mà chẳng báo trước một tiếng vậy.” Sở Mộc sợ tới mức ngồi xổm xuống đất.

Sở Tu Viễn: “Ta ở nhà của mình, đến chỗ nào đều phải báo cáo trước một lần sao? Ngươi không ăn sáng à? Ta nhớ rõ một đĩa bí đỏ nghiền đã bị ngươi ăn hết phân nửa, Bảo Bảo bị ngươi chọc giận suýt khóc, lúc này mới bao lâu mà lại đói bụng rồi.”

“Ta cũng đâu muốn đâu, ai bảo cơ thể ta đang lúc phát triển cơ chứ.” Sở Mộc cầm lấy hai quả dưa chuột, lắc m.ô.n.g một cái khiến bụi đất bay tứ tung, lại nhảy xuống đường đi: “Thúc phụ lớn tuổi rồi nên không hiểu được ta, không trách ngài. Nhưng ngài ——”

Sở Tu Viễn thấy hắn không chịu đứng yên, không nhịn được nhíu mày: “Ngươi hiện giờ đã là mệnh quan triều đình ——”

“Dừng dừng, thúc phụ, nơi này là nhà của ngài, không phải là đang trên triều nghị sự. Không đúng, buổi sáng ngài cũng ăn không ít, còn nói với thẩm thẩm buổi tối sẽ ăn dưa chuột xào trứng gà, bây giờ còn chưa tới giờ Tỵ, ngài đã chờ không được rồi sao?” Sở Mộc đánh giá Đại tướng quân trên dưới một phen, lại nhìn vào cái rổ: “Ngài như thế mà còn quở trách ta? Qủa là thúc thúc ruột của ta.”

Sở Tu Viễn bẻ quả dưa chuột rồi bóp vụn.

“Đa tạ.” Sở Mộc đưa tay nhận lấy rồi chạy lấy người.

Sở Tu Viễn chán nản: “Đừng ăn nhiều như vậy!”

“Biết. Ta còn phải chừa bụng để ăn đào.”

Âm thanh của Sở Mộc từ xa vọng tới, Sở Tu Viễn suýt nữa đã té lên đống dây leo của dưa chuột: “… Chừa cho Bảo Bảo một ít.”

“Nhi tử của ngài kén ăn, chướng mắt mấy quả đào này, nó chỉ đang chờ quả vải thôi.”

Lần này là âm thanh truyền tới từ viện nhỏ.

“Còn có mấy cây đào có quả gần chín, hắn muốn ăn thì cứ để hắn ăn đi.”

Sở Tu Viễn lần theo giọng nói quay đầu nhìn lại, lại phát hiện bên cạnh nhà xí nhiều thêm một cái đầu, Đại tướng quân lại bị dọa nhảy dựng: “Phu, phu nhân? Nàng —— sao lại ở chỗ đó?”

“Mộc nhĩ mọc ra rồi, nhưng đầu bếp không biết phải ăn như thế nào, ta đến hái một ít, trưa nay bảo phòng bếp nấu mì. Nếu mấy hài tử thích cái này, sau này cứ cách mấy hôm lại nấu một bữa.” Lâm Hàn bước ra từ sau rừng trúc.

Sở Tu Viễn thấy nàng đang cầm một cái ky hốt rác, bên trong đều là lá cây: “Mấy chuyện này sau này cứ giao cho hạ nhân là được.”

“Hồng Lăng đâu.” Lâm Hàn vừa dứt lời, Hồng Lăng đã từ sau lưng nàng bước ra, trong tay xách một rổ mộc nhĩ đầy ắp.

Đại tướng quân liếc thấy đồ vật bên cạnh, nghĩ đến mục đích của hắn: “Để Hồng Lăng mang đến phòng bếp đi, phu nhân lại đây một chút.”

Lâm Hàn bước qua đó.

Đại tướng quân chỉ vào dưa chuột, thẹn thùng nói: “Ta, ta muốn đưa cho bệ hạ một ít, còn có đào ở tiểu viện nữa, sau đó hỏi bệ hạ chuyện của ta và nàng.”

“Chỉ đưa cái này?” Lâm Hàn cảm thấy ngoài ý muốn chỉ vào dưa chuột, nàng cho rằng mục đích của hắn cũng giống với Sở Mộc. Thấy hắn còn dám gật đầu, Lâm Hàn há mồm, còn đang muốn nói đại thần nhà người ta muốn lấy lòng Hoàng Đế, không phải là dâng san hô Nam Hải thì cũng là nhân sâm Bắc Cương, hoặc là kỳ thư tranh chữ: “Ngài chắc chắn sẽ không biến khéo thành vụng đó chứ?”

Sở Tu Viễn mỉm cười: “Sẽ không. Bệ hạ cũng không để ý đồ vật đắt rẻ sang hèn gì đâu, trong lòng có hắn là được.”

Lâm Hàn không nhịn được liếc nhìn Sở Tu Viễn, thấy hắn nói chân thành như vậy, sự quái dị trong lòng lại lần nữa dâng lên —— Hoàng Đế đối đãi với Sở Tu Viễn không giống như đối xử với hạ thần, cũng không giống em vợ, hình như đã xem Sở Tu Viễn như thân đệ đệ vậy, Sở Mộc là cháu trai ruột của y. Còn Hoàng Hậu Sở Vi lại trở thành người ngoài.

Nhưng mà không có khả năng a. Trong triều có rất nhiều quan giỏi, tuy nói rằng người đại thắng Hung nô chỉ có thúc chất Sở gia, nhưng chuyện đó cũng không đáng để Hoàng Đế tranh giành người thân với Hoàng Hậu.

Nói không tới mức như thế thì lại không có cách nào giải thích cho những suy tính của Hoàng Đế. Suy cho cùng những người có công lao to lớn như Sở Tu Viễn từ trước tới nay đều sẽ bị Hoàng Đế tìm cách g.i.ế.c chết, nhưng cố tình Sở Tu Viễn chỉ bị chèn ép —— hai lần thắng lợi chỉ được thưởng ngàn lượng hoàng kim.

Chuyện này lại khiến Lâm Hàn nghĩ nhiều, nếu thật sự muốn chèn ép thì Tiểu Sở Dương cũng sẽ không trốn tránh Hoàng Đế —— mỗi lần đều bị kiểm tra công khóa. Hoàng Đế hoàn toàn không cần làm chuyện thừa như vậy.

“Tướng quân lại chờ mấy ngày đi.” Lâm Hàn chưa bao giờ nghĩ tới một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, còn chưa chuẩn bị tinh thần để bái đường, trở thành phu thê với hắn: “Không phải ngài còn muốn ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày sao?”

Loading...