Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 301

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:57:57
Lượt xem: 77

Lâm Hàn không hề để Lâm Vũ vào mắt, cười nói: “Bởi vì mặt bọn họ như chậu to, đời này không học được cách tôn trọng người khác.”

Sở Oa Oa: “Vậy nãi nãi không cần đi.”

Lâm Hàn “ừ” một tiếng, bèn hỏi Sở Dương: “Còn ở bên ngoài sao?”

Sở Dương gật đầu, hỏi Lâm Hàn: “Con bảo nàng ta về nhé?”

Sở Oa Oa đột nhiên đứng dậy: “Ta đi!”

Lâm Hàn bị dọa nhảy dựng, hỏi: “Con đi làm gì?”

Tiểu hài tử thản nhiên nói: “Khiến nàng ta sau này đừng tới tìm nãi nãi nữa.”

Lâm Hàn muốn nói con đừng đi, sau đó lại nghĩ có Sở Dương đi theo, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nói với tiểu hài tử: “Bảo Hà An chuẩn bị cho nàng ta hai mươi lượng hoàng kim.”

Tiểu hài tử nhíu mày, không vui: “Sao còn phải cho nàng ta bạc?”

Sở Tu Viễn hiểu Lâm Hàn nên nói thay nàng: “Nãi nãi con cho nương nàng phí mai táng, dù sao cũng có ơn sinh dưỡng.”

Tiểu hài tử nghe thế lập tức muốn chui xuống đất, gắng gượng: “Được rồi.” Chạy đi tìm Hà An.

Sở Dương theo bản năng nhìn cha nương nó, Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, Sở Dương nhanh chóng đuổi theo.

Lâm Hàn nghe tiểu hài tử hét lớn: “Đại thúc, ngươi không cần đi, ta tự mình đi.” Không nhịn được cười.

Sở Tu Viễn nhìn ra ngoài, không thấy được tiểu hài tử, nghĩ rằng nó đã chạy tới phòng thu chi: “Muốn ra ngoài xem thử không?”

Lâm Hàn: “Tránh sau cửa à?”

Sở Tu Viễn gật đầu.

Lâm Hàn đứng dậy theo hắn đến chủ viện, nhìn thấy tiểu hài tử đang ôm hoàng kim chạy ra, lập tức đi theo rồi tránh sau cửa nghe ngóng: “Cha nương ngươi quá xấu xa, nãi nãi ta không muốn gặp bọn họ. Nhưng mà, nhưng mà bọn họ cũng từng nuôi nãi nãi nên nãi nãi cho ngươi hai mươi lượng hoàng kim, nương ngươi mười lượng, cha ngươi mười lượng, sau này đừng tới nữa.”

Sở Tu Viễn nhìn qua kẹt cửa thấy tiểu hài tử đưa bạc qua.

Tiếng Lâm Vũ quá nhỏ, Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn không nghe rõ nàng ta nói gì, chỉ nghe tiểu hài tử nói: “Ta là tôn nữ của gia gia nãi nãi, chuyện của bọn họ chính là chuyện của ta, ta có thể thay bọn họ làm chủ.” Lại vẫy tay nhỏ: “Ngươi đi đi. Nếu không đi thì ta sẽ tức giận. Ta mà tức giận thì ngươi phải trả bạc lại cho ta.” Chỉ vào số bạc trong tay Lâm Vũ: “Ta không muốn cho ngươi nhưng nãi nãi một hai bắt ta phải đưa.” Không đợi Lâm Vũ mở miệng: “Chính vì nãi nãi ta quá tốt bụng nên ngươi mới có thể mò tới đây. Nếu sau này lại đến nữa, ta nhất định không báo lại với nãi nãi.”

Lâm Hàn nghe vậy có chút ngoài ý muốn: “Oa Oa mà cũng có thể nói ra mấy lời này sao.”

Sở Tu Viễn: “Cả ngày cứ cãi nhau với tên tiểu tử Sở Bạch Bạch kia, không biết ăn nói mới là bất thường đo.” Cảm thấy con bé và Sở Dương sắp trở lại, Sở Tu Viễn kéo Lâm Hàn, vừa đi vừa nói: “Bây giờ ta đang lo lắng nếu chúng ta ra ngoài, ba năm tháng nó không gặp ta và nàng, có thể khóc đứt ruột đứt gan không.”

Nhi tử của Sở Mộc quá ầm ĩ, Tôn Phinh Đình mỗi ngày bị hài tử quấy khóc đến đau đầu, không có tinh lực quản nữ nhi, Sở Oa Oa rảnh rỗi là lại chạy sang bên này, Lâm Hàn nhàn rỗi không có chuyện gì làm, có thể kể chuyện xưa cho nó nghe, lại có thể chơi đá cầu với nó, đôi khi còn làm cho nó đồ ăn ngon, còn tận tâm hơn cách phu nhân Thừa tướng đối xử với tôn nữ của bà ấy, trong lòng tiểu hài tử, Lâm Hàn chính là thân nãi nãi của nó, Sở Tu Viễn chính là tổ phụ của nó.

Tổ phụ tổ mẫu đồng thời biến mất, Lâm Hàn tự nhận thấy đến bản thân mình còn không chịu nổi, nói: “Có thể lắm. Vậy làm sao bây giờ? Con bé cũng không có đồng học và bằng hữu như Bảo Bảo, còn có Đại Bảo cùng Nhị Bảo chơi cùng.”

Sở Tu Viễn cũng không có biện pháp tốt hơn: “Hai ngày nữa đi tìm Phinh Đình hỏi thăm một chút xem sao?”

Qua hai ngày, Lâm Hàn cũng không đi hỏi Tôn Phinh Đình. Nhưng nàng thật sự không nghĩ ra cách gì hay, lại không thể không cho hài tử sang đây, hai mươi chín tháng chạp, cho dù là Sở Dương ở nha môn Đình úy hay Sở Ngọc phụ việc bên cạnh Thái thường đều được nghỉ, mấy huynh đệ dắt Sở Oa Oa tới phố chợ, trong phủ vắng tanh, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn dứt khoát tìm sang cách vách.

Sở Tu Viễn tìm được Sở Mộc trong thư phòng của hắn, nói chuyện quý sau có thể bọn họ phải ra ngoài mấy tháng.

Nhưng không chờ Sở Tu Viễn nói xong, Sở Mộc đã không nhịn được cười nhạo.

Sở Tu Viễn nghi hoặc khó hiểu: “Ngươi cười cái gì?”

Sở Mộc: “Cười ngài thật biết nhẫn nhịn.”

Sở Tu Viễn: “Ngươi biết?”

Sở Mộc: “Bệ hạ cứ nhắc mãi, nhưng ta cho rằng ít nhất phải chờ đến đại hôn của Thái tử. Không nghĩ tới Thái tử còn chưa đính hôn, Đại Bảo Bảo còn chưa nhược quán mà các vị đã không nhịn được muốn chạy ra ngoài. Lúc trước có phải đã định tháng năm sẽ đi không? Vì chuyện gì mà không đi?”

Sở Tu Viễn không nghĩ có thể giấu được Sở Mộc, nghe vậy cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn: “Sao ngươi lại nghĩ là tháng năm?”

Sở Mộc: “Vừa đến tháng năm là việc của ngài đã rơi hết vào tay ta. Chẳng lẽ không phải?”

Sở Tu Viễn: “Thời tiết tháng năm quá nóng nực, sao có thể thoải mái bằng nhà mình chứ.”

Sở Mộc há mồm muốn hỏi cái gì, bỗng nhiên nhớ tới trước đó vài ngày thẩm thẩm đã dạy Sở Bạch Bạch quản gia: “Đầu tháng tám à?”

Sở Tu Viễn cười cười không trả lời.

Sở Mộc biết mình đoán đúng rồi, cũng lười hỏi đến nguyên nhân bọn họ không đi, phỏng chừng là bị một số chuyện hắn không biết trì hoãn, trực tiếp hỏi: “Sang năm khi nào đi?”

Sở Tu Viễn: “Xem thời tiết đã.”

Sở Mộc không hiểu: “Nếu còn chưa xác định, ngài nói cho ta sớm vậy làm gì?” Trong lòng có dự cảm bất hảo: “Không phải ngài đang trông chờ lúc đó ta sẽ ngăn Sở Bạch Bạch lại chứ? Thúc phụ, ngài tha cho ta đi. Tính tình chó con của nhi tử ngài, đến bệ hạ còn không ngăn được.”

Sở Tu Viễn: “Có bệ hạ ở đó, Sở Bạch Bạch không dám gây rối. Ta muốn nói với ngươi chuyện của tiểu Sở Bạch Bạch.”

Cùng lúc đó, trong chủ viện, Lâm Hàn cũng nói với Tôn Phinh Đình chuyện tiểu Sở Bạch Bạch.

Tôn Phinh Đình nghe được bốn chữ “tiểu Sở Bạch Bạch” lại không nhịn được cười: “Thẩm thẩm nói Oa Oa sao? Nó càng ngày càng nghịch ngợm. Miệng nhỏ kéo da non rồi, có khi ta và hầu gia cũng không nói lại nó.”

Lâm Hàn gật đầu, nửa thật nửa giả nói: “Thúc phụ ngươi nói ta gả cho hắn đã nhiều năm, chỉ đi ra ngoài có một lần, còn là mang binh đánh giặc. Hắn muốn thừa dịp ba hài tử còn chưa tới tuổi thành thân, hắn còn chưa già, mang ta ra ngoài đi dạo.”

Tôn Phinh Đình: “Khá tốt. Khi nào xuất phát? Ngài tới tìm ta có phải vì không yên tâm Đại Bảo Bảo không, hy vọng bọn ta trông chừng nó?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-301.html.]

Lâm Hàn: “Có Đại Bảo cùng Nhị Bảo trông nó rồi, Đại Bảo Bảo không cần ngươi cùng Sở Mộc ra mặt.”

Tôn Phinh Đình muốn hỏi, vậy là chuyện gì. Bỗng nhiên nghĩ đến từ khi Lâm Hàn tiến vào chỉ toàn nhắc chuyện hai hài tử của nàng ấy, bừng tỉnh đại ngộ: “Ngài lo lắng Oa Oa sao? Chắc con bé sẽ náo loạn cả nhà ta lên mất.”

Lâm Hàn gật đầu: “Bọn ta cũng đang lo lắng điểm này. Việc này cũng trách ta và thúc ngươi, không nên mang nó ra ngoài đi dạo mỗi ngày như thế, khiến nó thấy bản thân còn thân với bọn ta hơn ngươi và Sở Mộc.”

Tôn Phinh Đình vội nói: “Thẩm thẩm đừng nói như vậy. Nếu không phải có hai người, con bé sẽ không thể vui vẻ như hiện tại. Hơn nữa, nếu không phải ngài cùng thúc phụ dạy nó luyện võ, ta cùng hầu gia cho dù dùng bạc mời người thì cũng không có ai tình nguyện nhận một nữ đồ đệ.”

Lâm Hàn cười: “Ngươi không trách bọn ta dạy dỗ Oa Oa như dạy dỗ một tiểu tử à?”

Tôn Phinh Đình thành thật nói: “Ta vốn cảm thấy nữ nhi tập võ chẳng để làm gì. Sau lại nghe Oa Oa nói chuyện của cô nương Lục gia, chính là người định đính thân cùng hầu gia, lại cảm thấy nữ hài tử nên biết một ít quyền cước công phu mới tốt. Nếu trượng phu thích đánh bạc, lại không muốn hòa ly, lúc này có thể bắt người trói lại, hoặc đánh hắn đến mức đi đứng không vững, hắn ta sẽ không dám nữa. Đâu giống hiện tại chỉ có thể tự oán tự ngải.”

Lúc Lâm Hàn dạy Sở Oa Oa tập võ thật không nghĩ nhiều như vậy, nhưng nàng cũng không giải thích, chỉ nói: “Hôm nào ngươi nhắc nhở Oa Oa đi, tránh việc bọn ta đột nhiên ra ngoài sẽ khiến nó chịu không nổi.”

Tôn Phinh Đình khẽ lắc đầu.

Lâm Hàn nhíu mày, nàng ấy có ý gì, không vui à.

Tôn Phinh Đình thấy nàng hiểu lầm, vội nói: “Thẩm thẩm hẳn là cũng biết, Oa Oa còn nhỏ, nói mơ hồ quá Oa Oa nghe không hiểu, nói trắng ra nó chắc chắn sẽ nháo.”

Lâm Hàn theo bản năng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Sở Bạch Bạch biết làm sao bây giờ.

Nói thế nào thì cũng là vì Sở Oa Oa.

Hôm nay ba huynh đệ bọn nó bế chất nữ lên xe ngựa, Sở Oa Oa không nhịn được oán giận, cha nó không hề đưa nó ra ngoài chơi, cả ngày chỉ biết bận rộn công việc.

Sở Tu Viễn gần đây nhàn nhã thế nào, Sở Dương vẫn luôn nhìn thấy —— chỉ vào cung điểm mão rồi về.

Gần đây Sở Dương gặp được mấy vị quan lại cứ ậm ờ hỏi nó, có phải cha nó lại chọc giận bệ hạ không, bệ hạ định cho hắn về hưu, để Sở Mộc lên thay thế.

Nếu không phải Sở Dương nhìn thấy mặt mũi cha nó cả ngày hồng hào, còn trẻ trung hơn trước thì chắc chắn sẽ hoài nghi cha nó đã khiến long nhan giận dữ rồi.

Nhưng nguyên nhân chính là vì không có việc gì, Sở Dương mới cảm thấy kỳ quặc, rồi lại nghĩ không ra nguyên nhân khác. Hiện giờ vừa nghe Sở Oa Oa nói, không riêng Sở Dương cùng Sở Bạch Bạch, ngay cả Sở Ngọc cũng nghĩ thông suốt.

Sở Ngọc hỏi: “Bọn họ thật muốn đi ra ngoài?”

Sở Bạch Bạch: “Không ra ngoài thì sao phải đẩy việc cho Mộc ca? Cha cũng đâu có già cả bất động.”

Sở Dương hỏi tiếp: “Đi cùng bệ hạ sao?”

Sở Ngọc nói: “Đây là chuyện hiển nhiên. Đừng nói cha là Đại tướng quân Vạn Hộ hầu, cho dù là một trong tam công cửu khanh, muốn nghỉ dài hạn thì phải nhường lại vị trí. Hiện giờ cha vẫn là Đại tướng quân, công sự giao cho Mộc ca làm, chắc chắn là chủ ý của bệ hạ.”

Sở Oa Oa nghe xong lại thấy như lọt vào trong sương mù: “Nhị thúc, các ngươi đang nói cái gì vậy? Đừng nói nữa, chúng ta còn phải đến chợ đông đó.”

Sở Ngọc há mồm muốn nói, đi nữa là gia gia nãi nãi ngươi biến mất đó. Lời nói đến bên miệng mới ý thức được mấy lời này sẽ khiến cho tiểu hài tử sợ hãi òa khóc: “Oa Oa, nếu cho ngươi đến Thái Học, sau đó ở Thái Học vài ngày, ngươi có nhớ gia gia nãi nãi không?”

Sở Oa Oa liên tục gật đầu, lại hỏi: “Vì sao phải tới Thái Học?”

Sở Bạch Bạch nói tiếp: “Nhị thúc ngươi chỉ là đang ví dụ thôi. Nếu như gia gia nãi nãi về quê ở mấy ngày, ngươi có nhớ bọn họ không?”

Sở Oa Oa lại lần nữa gật đầu.

Sở Bạch Bạch lại hỏi: “Nếu là mấy tháng, hơn một trăm ngày thì sao?”

Sở Oa Oa cả kinh “a” một tiếng, không dám tin tưởng: “Lâu như vậy?”

Sở Bạch Bạch gật đầu: “Ngươi lại không thể đi cùng.”

Sở Oa Oa hỏi: “Tại sao?”

Sở Bạch Bạch: “Bọn họ có việc, không thể mang theo tiểu hài tử, ngươi có khóc hay không?”

Tiểu hài tử méo miệng: “Bây giờ ta rất muốn khóc. Tiểu thúc, có thể không cho gia gia nãi nãi đi không?”

Sở Bạch Bạch tàn nhẫn lắc đầu: “Bọn họ là trưởng bối, ta là vãn bối, không quản được bọn họ.”

Sở Oa Oa: “Ta đây đi cùng gia gia nãi nãi.”

Sở Bạch Bạch nhắc nhở nó: “Cha nương ngươi không đi.”

Tiểu hài tử không chút suy nghĩ: “Không đi thì không đi. Dù sao hằng ngày cha cũng đâu có về nhà, ta ở nhà cũng chẳng thấy người. Nương sao, đến đệ đệ còn không lo nổi, không rảnh quản ta.”

Sở Dương nghe vậy bèn nhìn Sở Bạch Bạch, ám chỉ: “Cha nương biết chắc chắn sẽ đánh đệ.”

Sở Bạch Bạch lạnh lùng nói: “Ta nói cái gì? Đang giúp bọn họ khuyên Oa Oa đây, bọn họ biết còn phải đến cảm tạ ta.”

Sở Oa Oa nói: “Tiểu thúc không cần khuyên ta, ta muốn đi cùng gia gia nãi nãi. Không cho ta đi ta cũng sẽ lén đi theo.”

Sở Bạch Bạch: “Bọn họ cưỡi ngựa.”

Tiểu hài tử tức ỉu xìu, rất muốn khóc.

Sở Bạch Bạch không dám dọa hài tử khóc thật, bằng không cha nương sẽ đánh nó: “Ta có một ý kiến hay.”

Tiểu hài tử chụp lấy tay nó: “Mau nói!”

Sở Bạch Bạch: “Ta cột ngươi vào gầm xe.”

Loading...