Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 296

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:57:46
Lượt xem: 64

Tiểu cô nương muốn nói nãi nãi cũng già rồi, quay đầu nhìn lại thấy mái tóc đen nhánh của nãi nãi, khuôn mặt trắng nõn không thấy nếp nhăn, lại nghĩ đến ngoại bà có rất nhiều tóc bạc, nếp nhăn trên mặt thật cộm tay: “Con cũng không thích bà ấy.”

Lâm Hàn cười nói: “Không thích thì không thích. Hôm nay học cái gì?”

Tiểu cô nương vừa tròn bốn tuổi, có thể cầm bút lông, Lâm Hàn nói Sở Mộc mời hai lão sư về dạy nó —— sáng chiều mỗi ngày đều học một tiết. Thời gian còn lại sẽ đi theo Lâm Hàn hoặc tú nương trong phủ nàng học nữ hồng, hoặc tới chỗ Lâm Hàn học số học.

Lâm Hàn lo lắng tiểu hài tử càng nói sẽ càng thêm chán ghét phu nhân Tôn gia, đành nói lảng sang chuyện khác.

Tiểu hài tử nghe vậy, quả nhiên vứt chuyện của ngoại bà ra sau đầu, bẻ ngón tay thuật lại những thứ nó đã học ngày hôm này, sau đó lại hỏi Lâm Hàn: “Con học nhiều như vậy, buổi chiều có thể nghỉ ngơi chứ?”

Lâm Hàn: “Không thể!”

Tiểu hài tử méo miệng muốn khóc cho nàng xem.

Lâm Hàn không mắc lừa: “Cũng không phải không thể.” Tiểu hài tử sáng mắt, chờ nàng nói tiếp. Lâm Hàn thấy thế, suýt nữa đã bật cười: “Ba thúc thúc của con ghét nhất là tiểu hài tử trốn học, nếu còn muốn bọn họ đưa con ra ngoài chơi thì ngoan ngoãn đi học. Ta không có dọa con đâu, không tin thì đi hỏi tiểu thúc còn đi.”

Chạng vạng, tiểu hài tử lại chạy tới, thấy Sở Bạch Bạch đang hái hồng, ba bước làm một nhảy tới, nói: “Tiểu thúc, ta có thể hái hồng giúp ngươi.”

Sở Bạch Bạch thân là người từng trải, vừa nghe thế lập tức biết tiểu hài tử này có việc gì đó: “Lại muốn làm gì?”

Tiểu cô nương thật muốn khóc: “Ta chưa nói gì cả, sao ngươi lại đoán được a.”

Sở Ngọc bên ngoài trở về, vừa lúc nghe được câu này, lại nói: “Mấy cái tiểu xảo đó của ngươi trước đây tiểu thúc ngươi dùng chán rồi. Nói đi, muốn cái gì?”

Tiểu cô nương lắp bắp hỏi: “Ngày mai có thể không đi học không?”

Sở Ngọc muốn nói được nhưng nghĩ tới ngày mai không phải ngày hưu mộc: “Không thể!”

Tiểu hài tử thở dài, càu nhàu: “Đã biết là sẽ thế này mà.”

Sở Ngọc cười: “Đã biết sao còn hỏi.” Lại nhìn xung quanh, không thấy nha hoàn bà tử, cũng không thấy cha nương, Sở Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Oa Oa, chuyện tiểu thúc dặn dò, ngươi có nghe ngóng được không?”

Tiểu cô nương nhớ lại những phát hiện ngày hôm nay: “Gia gia nãi nãi không có làm gì cả.”

Sở Bạch Bạch đưa cho nó một quả thị giòn: “Không vội. Nếu là hồ ly thì sớm muộn cũng lộ đuôi ra thôi.”

Sở Ngọc tức cười: “Cha nương đệ là hồ ly, vậy đệ là cái gì?”

Tiểu cô nương buột miệng thốt ra: “Tiểu hồ ly.”

Sở Bạch Bạch nói: “Vậy ngươi chính một con tiểu hồ ly.”

Tiểu cô nương từng thấy hồ ly, chính là vào lúc nó theo gia gia nãi nãi đến vườn Phù Dung lấy mật ong, thấy được vài con cáo trắng. Tiểu cô nương cảm thấy hồ ly rất đáng yêu, nghe vậy bèn gật đầu: “Ta là tiểu hồ ly. Thúc thúc, vì sao ngươi lại muốn biết chuyện của gia gia và nãi nãi?”

Sở Bạch Bạch: “Ta sợ gia gia nãi nãi ngươi chạy mất.”

Tiểu cô nương không hiểu, hỏi: “Chạy gì chứ?”

Sở Ngọc nói tiếp: “Trời nam biển bắc, đi chỗ nào cũng được. Đi mệt lại trở về. Lâu thì một hai năm, ngắn thì ba năm tháng. Oa Oa, ba năm tháng không thấy nhìn thấy nãi nãi, ngươi có nhớ không?”

Tiểu cô nương gật đầu: “Nhớ!”

Cách một bức tường, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn đồng thời dừng lại, hai mặt nhìn nhau.

Lúc tiểu hài tử nói ngoại bà của nó là người thích lải nhải, Lâm Hàn không tỏ thái độ nhưng lại nhớ kỹ chuyện này.

Buổi chiều Sở Tu Viễn không có việc gì, Lâm Hàn bèn theo hắn sang cách vách tìm Sở Mộc cùng Tôn Phinh Đình, nói với bọn họ chuyện của Sở Oa Oa.

Lúc ấy tiểu cô nương đang học vẽ tranh cùng lão sư, học xong trực tiếp chạy sang bên này, căn bản không biết gia gia và nãi nãi của nó không có ở nhà.

Lâm Hàn lôi Sở Tu Viễn đến góc tường cạnh nhà Sở Mộc, hỏi: “Sao Nhị Bảo biết chúng ta muốn đi ra ngoài?”

Sở Tu Viễn nói: “Không phải nàng nói?”

Lâm Hàn: “Bệ hạ không định nói cho Thái tử, mặc dù ta muốn nói thì cũng không thể nói sớm như vậy.”

Sở Tu Viễn kỳ quái: “Sao bọn nó biết được? Chả trách hôm nay lại kỳ quái như vậy.”

Lâm Hàn cẩn thận ngẫm lại thái độ của ba hài tử, một đứa hùng hài tử như Sở Bạch Bạch lại có thể nhịn không hỏi ra miệng: “Hẳn chỉ mới suy đoán thôi. Nếu Đại Bảo Bảo biết thật thì đã sớm ồn ào rồi.”

Sở Tu Viễn nghĩ đến cái tính tình chó con của tiểu nhi tử nhà mình: “Có thể lắm.” Dừng một chút: “Về sau cứ giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện này, miễn cho bọn nó đoán ra được.”

Lâm Hàn: “Chàng nên nhắc nhở bệ hạ đi, Thái tử đôn hậu thiện lương nhưng đâu có bị ngốc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-296.html.]

Sở Tu Viễn gật đầu: “Ngày mai gặp bệ hạ ta sẽ nói.” Lại nhíu mày: “Sao cứ có cảm giác như đang làm ăn trộm vậy như.”

Lâm Hàn đang muốn phản bác, lại thấy hai người bọn họ còn đứng trong góc tường, không nhịn được cười: “Ta cảm thấy càng giống trốn nhà theo nam nhân hơn.”

Sở Tu Viễn cười hỏi: “Là bệ hạ đưa ta và nàng bỏ trốn hay là ta và nàng đưa bệ hạ bỏ trốn?”

Lâm Hàn: “Bệ hạ thích thế nào thì làm thế ấy. Nói tới bệ hạ à, lúc đi ra ngoài ta và chàng dùng một xe, một mình y ngồi một xe, nếu bệ hạ cảm thấy cô độc tịch mịch thì giữa đường cũng sẽ không tìm người đi chung chứ.”

Sở Tu Viễn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này: “Hẳn là không thể nào.” Nhưng lại không thể xác định: “Ngày khác ta hỏi thăm ngài ấy một chút.”

Thời trẻ, trong cung có Thái Hậu nhìn chằm chằm, ngoài cung có Hàn vương như hổ rình mồi, hoàng đế Thương Diệu ở trong cung buồn chán không chịu được, nơi xa nhất y từng đến chính là quê quán của Sở Tu Viễn —— huyện Lễ Tuyền.

Chỗ đó cách Kinh Sư Trường An không tới trăm dặm, cả đi lẫn về chỉ mất một ngày đường, dù có nghỉ dừng chân mấy ngày đi chăng nữa thì cũng chỉ tối đa mười ngày là hoàng đế đã dạo xong, tất nhiên sẽ không nghĩ tới chuyện dắt theo người bầu bạn.

Hiện giờ Thái tử đã lớn, còn có Sở Mộc tọa trấn Kinh Sư, không cần lo việc trong nước cũng không có họa ngoại xâm, hoàng đế có thể ngây ngốc bên ngoài ít nhất là ba năm tháng.

Mấy ngày đầu hoàng đế Thương Diệu có thể sẽ không đếm xỉa tới người khác, nhưng thời gian lâu dần, chắc chắn sẽ thấy tịch mịch.

Nghĩ vậy, hôm sau hạ triều, Sở Tu Viễn lưu lại tới cuối cùng.

Hoàng đế vì muốn đi ra ngoài chơi nên mấy ngày gần đây đã giao hết việc của Sở Tu Viễn cho Sở Mộc, không ít người hiểu lầm hoàng đế Thương Diệu lại bất mãn Sở Tu Viễn.

Loại tình huống này cứ cách mấy năm sẽ xuất hiện một lần, hoàng đế lười giải thích, Sở Tu Viễn càng không thể nói với người ta chuyện hoàng đế bệ hạ muốn cải trang đi tuần.

Lại nói, cho dù hiện tại chưa đi, hoàng đế cũng không thu hồi mấy phần việc đã giao cho Sở Mộc vì Sở Tu Viễn cũng không còn trẻ nữa, Sở Mộc sớm muộn gì cũng phải tiếp nhận gánh nặng của Sở Tu Viễn.

Vì công vụ của Sở Tu Viễn không nhiều lắm, hoàng đế Thương Diệu không nghĩ ra hắn lại có chuyện gì: “Ngươi đã nói ra chuyện trẫm muốn cải trang đi tuần sao?”

Sở Tu Viễn: “Vi thần không dám. Vi thần lo bệ hạ lỡ miệng nói ra, Thái tử sẽ ngăn cản không cho ngài đi.”

Thương Diệu: “Ngươi cho rằng Thái tử là Sở Bạch Bạch nhà các ngươi? La lối khóc lóc lăn lộn, một khóc hai nháo, cái gì cũng làm được.”

Sở Tu Viễn rất muốn nhắc nhở y, Thái tử nhìn có vẻ thành thục ổn trọng chỉ vì tính cách của nó hướng nội hơn Sở Bạch Bạch thôi. Suy nghĩ xấu xa trong bụng cũng không ít hơn Sở Bạch Bạch đâu, lúc cần thiết, nó còn liều mạng hơn cả Sở Bạch Bạch đó.

Nhưng lại nghĩ Lâm Hàn từng nói qua, thế nhân đều cảm thấy hài tử nhà mình tốt nhất.

Hoàng đế tỷ phu của hắn tuy là chí tôn cao cao tại thượng nhưng cuối cùng y vẫn là người chứ không phải thần nên cũng không ngoại lệ.

Sở Tu Viễn nuốt lời hắn muốn nói lại, hỏi hoàng đế tỷ phu có muốn mang theo nữ tử đồng hành không.

Hoàng đế Thương Diệu nghi hoặc khó hiểu: “Mang nữ nhân theo làm gì? Hầu hạ trẫm hay hầu hạ phu nhân ngươi?”

Sở Tu Viễn ăn ngay nói thật: “Bồi bệ hạ chơi cờ.” Thật ra hắn đang muốn nói tới chuyện khác nhưng lại không dám nói thẳng, chỉ có thể nói ẩn ý như vậy.

Hoàng đế Thương Diệu lại nghe ra: “Không cần! Đến lúc đó trẫm ngồi cùng xe với các ngươi.”

Mí mắt Sở Tu Viễn giật giật: “Tuy phu nhân không câu nệ tiểu tiết, nhưng nàng vẫn là một nữ nhân.”

Thương Diệu cười nhạo: “Phu nhân ngươi là nữ nhân sao?”

Lời này lại làm khó Sở Tu Viễn rồi.

Thương Diệu nói: “Nếu nàng để ý thì để nàng đánh xe hoặc cưỡi ngựa đi.”

Sở Tu Viễn nói: “Dù là đánh xe hay cưỡi ngựa, phu nhân cũng sẽ ngồi chung với thần, nếu không, nàng ——”

Thương Diệu: “Nàng không đi?”

Sở Tu Viễn: “Nàng tình nguyện không đi.”

Lâm Hàn không đi, Thương Diệu không dám rời kinh, không ai đảm bảo được nữ nhân đó không quậy ra chuyện gì.

Thương Diệu ngẫm lại: “Cứ lui trước đi, trẫm sẽ suy xé.”

Sở Tu Viễn thở phào, nguyện ý suy xét là tốt. Sau khi trở về hắn đã nói việc này cho Lâm Hàn, nhưng không dám nói hoàng đế tỷ phu kêu Lâm Hàn đánh xe, hắn sợ Lâm Hàn hành thích vua.

Lâm Hàn nghe hắn nói xong, không nhịn được cười lạnh: “Ta cưỡi ngựa, các ngươi ngồi trong xe uống trà chơi cờ nói chuyện trời đất, cũng mệt cho y nghĩ ra cách này.”

Sở Tu Viễn sờ mũi: “Bệ hạ từ khi còn nhỏ đã được lập làm Thái tử, đã quen duy ngã độc tôn, khó tránh khỏi việc không suy nghĩ cho người khác. Phu nhân ——”

“Gia gia!”

Sở Tu Viễn bị dọa nhảy dựng, đột nhiên xoay người, Sở Oa Oa chạy vào. Sở Tu Viễn theo bản năng hỏi: “Sao hôm nay con không đi học?”

Tiểu cô nương đưa quả hồng trong tay qua: “Con học xong rồi.”

Loading...