Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 294

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:57:42
Lượt xem: 64

Lâm Hàn không nhịn được nói: “Vậy thiếp thân và phu quân cũng không cần về nhà nữa.” Nếu bọn họ dám bỏ đi như vậy, tên tiểu tử Sở Bạch Bạch chắc chắn sẽ cứng rắn ngăn bọn họ ngoài cửa, lại hỏi: “Khi nào xuất phát?”

Thương Diệu: “Lập thu. Không nóng không lạnh, vừa vặn để ra ngoài.”

Nhưng mà, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.

Cuối tháng bảy, hoàng đế Thương Diệu đã tuyển chọn xong thị vị, Kinh Sư lại bị mưa to đột kích. Trận mưa này cứ diễn ra ngắt quãng suốt nửa tháng, ruộng lúa đều bị ngập úng, Thương Diệu không nhịn được suy nghĩ có phải ông trời không muốn y ra ngoài hay không. Cho dù có phải không, Thương Diệu cũng không dám bỏ mặt không lo, khi trời trong lại, Thương Diệu đã sai Thường Hỉ đến phủ Đại tướng quân, nói Sở Tu Viễn đổi ngày.

Gia đinh tiễn Thường Hỉ đi rồi, Lâm Hàn không nhịn được hỏi Sở Tu Viễn: “Bệ hạ sao thế này? Ta đã thu thập hành lý xong rồi.”

Sở Tu Viễn từng nghe hoàng đế tỷ phu của hắn nói qua một lần: “Bệ hạ cảm thấy trời muốn giữ người, y cần phải ở lại.”

Lâm Hàn nhíu mày: “Cái gì hả?”

Sở Tu Viễn: “Ông trời không hy vọng ngài ấy ra ngoài du sơn ngoạn thủy.”

Lâm Hàn tức khắc trợn trắng mắt: “Sang năm cũng như vậy sao?”

“Sang năm cái gì?”

Âm thanh quen thuộc truyền vào trong tay, Lâm Hàn sợ tới mức run lên. Quay đầu nhìn lại, Sở Bạch Bạch đang từ bên ngoài đi vào. Lâm Hàn theo bản năng muốn hỏi sao con lại về rồi. Khóe mắt lại chủ ý tới lậu khắc trong góc tường, Lâm Hàn nuốt lại lời muốn nói, cố ý hỏi: “Sao hôm nay lại tan học sớm như vậy?”

Sở Bạch Bạch: “Không còn sớm. Giờ Dậu canh ba rồi. Cha, nương, hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Sở Tu Viễn nửa thật nửa giả nói: “Tòa nhà nương con mua cho nhị ca con sắp thu thập xong rồi, tính toán sang năm cũng mua cho con một tòa.”

Sở Bạch Bạch vừa nghe tới chuyện này, lập tức không vui: “Con không cần!”

Lâm Hàn: “Đại ca nhị ca đều có, con lại không có, không sợ người ta nói con không được yêu thương sao?”

Sở Bạch Bạch: “Con cũng không phải trẻ nhỏ, nói sao nghe vậy.”

Sở Tu Viễn vui vẻ: “Xem ra con lớn thật rồi. Nếu vậy, ngày mai học xem sổ sách với mẫu thân đi.”

Chủ đề chuyển quá nhanh, Sở Bạch Bạch nhất thời không kịp phản ứng, qua một hồi lâu mới biết cha nó đang nói gì: “Xem sổ sách làm gì?”

Sở Tu Viễn: “San sẻ công việc giúp nương con, không được à?”

Hắn nói như vậy khiến Sở Bạch Bạch rất vui lòng, bèn hỏi Lâm Hàn: “Khi nào bắt đầu?”

Lâm Hàn cười nói: “Ngày mai là ngày hưu mộc, vậy bắt đầu từ ngày mai đi.” Sở Bạch Bạch thông minh, Lâm Hàn lo lắng nó nghĩ nhiều nên nói ngay: “Đói bụng không? Ăn cơm nhé.”

Sở Bạch Bạch lập tức cảm nhận được chiếc bụng trống không, bèn nuốt lại mấy lời sắp ra khỏi miệng, đi kêu đại ca và nhị ca nó tới ăn cơm.

Nhưng trên đường tới tiểu viện phía tây, Sở Bạch Bạch càng nghĩ càng thấy không đúng, vừa nhìn thấy Sở Dương nó đã thuật lại những gì nó nghe được, lại hỏi: “Cha nói năm nay sẽ mua nhà cho đệ, nhưng ngữ khí của hai người họ không giống đang thương nghị chuyện mua nhà, huynh cảm thấy là chuyện gì?”

Sở Dương theo bản năng nói: “Đệ cũng không biết thì sao ta biết được.”

Sở Bạch Bạch: “Vì đệ không biết nên mới hỏi huynh. Huynh cả ngày ở nha môn, gặp gỡ nhiều người, trải qua nhiều chuyện, có một chút chuyện thế này cũng không đoán được, sau này làm sao phá án?”

Sở Dương hỏi lại: “Cha nương là phạm nhân sao?”

Sở Bạch Bạch: “Không phải. Cho nên đệ mới không bảo huynh đi bắt bọn họ, chỉ muốn huynh phân tích một chút, tình huống nào mới khiến nương nói năm sau cũng sẽ như vậy.”

Sở Dương: “Dù sao không phải là chuyện mua nhà cho đệ, bằng không thì phải nói là để năm sau rồi mua.”

Sở Bạch Bạch gật đầu: “Đúng vậy. Chờ một chút, nương nói năm sau cũng vậy nghĩa là năm nay đã có rồi, gần đây trong phủ có xảy ra chuyện gì mà ta và huynh không biết không?”

Sở Dương cẩn thận ngẫm lại, chỉ nghĩ đến một ngày ba bữa cơm: “Có khi ta còn về muộn hơn đệ, đệ không biết thì ta lại càng không biết.”

Sở Bạch Bạch nhíu mày: “Đệ tìm người hỏi thăm một chút.” Nói xong bèn xoay người đi ra ngoài.

Sở Dương bắt lấy tay nó: “Vô dụng. Đệ cảm thấy người trong phủ sẽ nghe lời đệ hay nghe lời cha nương?”

Sở Bạch Bạch không nghĩ cũng biết người ta sẽ nghe lời nương nó: “Vậy hỏi ai bây giờ?”

Sở Dương nhìn nha hoàn vẫy tay: “Tìm Sở Phong tới đây cho ta.”

Sở Bạch Bạch nhìn về phía tây: “Tiểu nha đầu kia biết được sao?”

Sở Dương cũng không xác định: “Ngoài cha ra thì chỉ có con bé ở bên cạnh nương nhiều nhất, nó cũng không biết thì ta và đệ đành chờ tới sang năm thôi.”

Sở Bạch Bạch ngẫm lại thấy đại ca nó nói cũng có lý, bèn sai nha hoàn của Sở Dương đi tìm tiểu chất nữ.

Một lát sau, tiểu cô nương chạy vào hỏi: “Tiểu thúc, có gì chơi vui à?”

Sở Bạch Bạch rất không khách sáo: “Nghĩ nhiều rồi. Có việc hỏi ngươi đây.”

Tiểu cô nương rất thất vọng, lại nghĩ hôm nay không có thì ngày mai lại có. Mỗi ngày nó đều chạy sang đây, chắc chắn có thể bắt gặp nha, lại hỏi: “Có chuyện gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-294.html.]

Sở Bạch Bạch nhìn về phía đại ca, huynh hỏi hay đệ hỏi.

Sở Dương mở miệng nói: “Gần đây nãi nãi ngươi có đi ra ngoài không?”

Tiểu cô nương “a” một tiếng: “Là chuyện này à? Ngày nào cũng mưa gió, đi đâu được chứ.”

Sở Dương nghẹn họng.

Sở Bạch Bạch nói: “Để đệ hỏi đi. Trước khi trời đổ mưa có đi đâu không?”

Tiểu hài tử cẩn thận ngẫm lại, cho ra đáp án chắc chắn: “Không có.”

Sở Bạch Bạch cảm thấy không có khả năng: “Không đưa ngươi ra chợ xem nhà cửa hay cửa hàng gì sao?”

Tiểu hài tử lắc đầu: “Không có.”

Sở Dương lập tức xác định chuyện “mua nhà” chỉ là đang lừa gạt Sở Bạch Bạch: “Có gặp gỡ người nào không? Không tính người nhà chúng ta.”

Tiểu cô nương hỏi: “Người nhà chúng ta là chỉ tính người trong phủ hay có tính luôn người ngoài phủ không?”

Sở Dương cười: “Đương nhiên chỉ tính người trong phủ.”

Tiểu cô nương lập tức nói: “Có một người.”

Sở Dương cùng Sở Bạch Bạch nhìn nhau, chính là hắn!

Tiểu cô nương không chú ý tới động tác của hai thúc thúc, tiếp tục nói: “Nói chuyện với gia gia không hề khách khí.”

Trong lòng hai huynh đệ lập tức có dự cảm bất hảo.

Sở Dương thử nói: “Oa Oa, người ngươi nói không phải là bệ hạ chứ??”

Tiểu cô nương cả kinh trừng lớn hai mắt, nó còn chưa nói mà sao đại thúc thúc lại biết được chứ.

Sở Bạch Bạch chống nạnh, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn về phía đại ca, hỏi cũng như không!

Sở Dương chưa từ bỏ ý định: “Bệ hạ đến đây lúc nào?”

Tiểu cô nương lắc lắc đầu: “Ta không nhớ rõ. Ta chỉ biết lúc ta đang ăn anh đào, nãi nãi lên cây hái anh đào cho ta, y còn nói nãi nãi không sợ ngã chết sao. Ta không thích y!”

Sở Dương cười: “Y chỉ cảm thấy nãi nãi ngươi lớn tuổi, không thể trèo cao như vậy. Nhưng nếu y giảng đạo cho nãi nãi ngươi nghe, nãi nãi ngươi tất nhiên không nghe nên y mới nói như thế. Ngươi biết bệ hạ tới làm gì không?”

Tiểu cô nương thành thật, nói: “Không biết. Nãi nãi nói y không phải người ngoài. Đại thúc thúc, y không phải người trong phủ chúng ta đúng không?”

Sở Bạch Bạch nói tiếp: “Không phải. Y là Hoàng Thượng, ở trong cung.” Lại chỉ về phía hoàng cung: “Chính là nơi đó, ở cùng Hoàng Hậu cô nãi nãi của ngươi.”

Tiểu cô nương kinh ngạc há mồm: “Y chính là Hoàng Thượng lớn nhất trong thiên hạ sao?” Không đợi hai thúc thúc mở miệng lại nói tiếp: “Sao nhìn thế nào cũng không giống vậy.”

Sở Dương tò mò: “Ngươi cho rằng Hoàng Thượng trông như thế nào?”

Tiểu cô nương nghĩ nghĩ: “Thân cao hai trượng, đầu lớn như vậy, lỗ tai lớn như vậy, miệng cũng lớn như vậy.” Hai nhỏ vẽ vòng tròn trên không trung.

Sở Dương dở khóc dở cười: “Cái đó mà là người sao, còn to hơn cả gấu.”

Tiểu cô nương có lý do của nó: “Hoàng Thượng là người to nhất trong thiên hạ.”

Sở Dương: “Đúng vậy, nhưng y cũng là người, không phải thần tiên. Nhưng mà để chuyện này sang một bên đi, nói cho thúc thúc biết bệ hạ tới tìm nãi nãi ngươi hay tìm gia gia ngươi.”

Tiểu cô nương vươn hai ngón tay.

Sở Bạch Bạch vội hỏi: “Có biết tìm bọn họ để làm gì không?”

Tiểu cô nương thành thật lắc đầu: “Bệ hạ không cho ta nghe. Còn bảo ta về nhà. Nãi nãi để ta tới phòng giải trí, bọn họ cũng không vào phòng, hình như cứ đứng nói chuyện dưới cây anh đào thôi.”

Sở Dương nhìn về phía đệ đệ nó, đệ thấy thế nào.

Sở Bạch Bạch không cần nghĩ ngợi, nói: “Nếu là triều chính, bệ hạ tất nhiên sẽ cho người tới tuyên triệu cha. Nếu việc rất nhỏ, bệ hạ cũng không cần thiết tìm tới, sau khi hạ triều chỉ cần nói với cha một tiếng là được. Không phải việc nhỏ lại không phải triều chính, còn có thể là chuyện gì?”

Sở Bạch Bạch thực sự không nghĩ ra.

Sở Dương cũng không rõ: “Oa Oa, lần sau bệ hạ đến tìm gia gia nãi nãi, lén nghe xem bọn họ nói cái gì, sau đó ngươi lại nói cho ta, ngươi muốn cái gì ta sẽ mua cho ngươi cái đó.”

Tiểu cô nương lắc đầu: “Gia gia nãi nãi biết sẽ tức giận.”

Sở Dương: “Nếu gia gia nãi nãi muốn đánh ngươi, chỉ việc đẩy lên người ta, ta thay ngươi chịu phạt.”

Sở Bạch Bạch hùa nói: “Cũng có thể nói là ta ép ngươi. Như vậy được không?”

Tiểu cô nương ngẫm lại, nhìn hai thúc thúc: “Mua nhiều đồ cho ta sao? Còn mang ta ra ngoài chơi?”

Sở Dương gật đầu.

Loading...