Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 242

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:41:31
Lượt xem: 70

Tiểu hài tử không rõ vì sao nàng ta lại hỏi như vậy, vẫn như cũ quan sát nét mặt của nàng: “Không có a.”

Nàng kia nói: “Vậy sao ngươi lại cho rằng ta là kẻ ngốc? Thỏi bạc này có thể đổi được một trăm đồng, ngươi chỉ cần năm cái, thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy. Ngươi không xem ta là tên ngốc thì chính là tiểu hài tử nhà ngươi ngốc.”

Tiểu hài tử thu lại số bạc nó, hừ một tiếng: “Ngươi mới là đồ ngốc! Không đổi thì không đổi, ta tìm người khác.” Xoay người chạy đi mất.

Tiểu nha hoàn dậm chân: “Cô nương!”

“Ngươi cũng ngốc à?” Nàng kia trừng mắt hỏi.

Tiểu hài tử nhảy vào quán rượu: “Mộc ca, lão bà của huynh không ngốc.”

“Lão bà của đệ mới không ngốc.” Sở Mộc buột miệng thốt ra.

Đại Bảo Bảo thuận miệng nói tiếp: “Vậy lão bà của huynh chính là đồ ngốc.”

Sở Mộc trừng mắt: “Lão bà của đệ mới là đồ ngốc.”

Tiểu hài tử quay sang nhìn người bên cạnh: “Mẫu thân, huynh ấy bắt nạt con.” Giơ tay chỉ vào Sở Mộc.

Sở Mộc: “Ta bắt nạt lúc nào ——” lại nhớ tới lời hắn vừa nói, tức khắc có chút xấu hổ: “Lần này là ta sai, đợi lát nữa ta mua cầu cho đệ đá.”

“Còn có giấy vẽ tranh nữa.” Đại Bảo Bảo nhân cơ hội vươn một ngón tay, ý là muốn một xấp.

Sở Mộc gật đầu.

Lâm Hàn thấy nó lại muốn duỗi tay, lập tức bắt lấy tay nó: “Đã quên mục đích chúng ta tới đây hôm nay rồi sao?”

Tiểu hài tử nhớ ra, là đi tìm lão bà cho Mộc ca nhà nó.

Tiểu hài tử tò mò hỏi: “Mộc ca, lúc nãy có nhìn rõ không?”

Sở Mộc khẽ gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Khá xinh đẹp.”

Lâm Hàn buồn cười: “Sao ngươi thấy ai cũng nói như thế vậy.”

Sở Mộc: “Nhưng khá xinh đẹp thật mà.”

Lâm Hàn giơ tay, ngăn hắn nói tiếp: “Ta hỏi, ngươi trả lời. Có khó lắm không?”

Sở Mộc thành thật lắc đầu.

Lâm Hàn: Có chỗ nào không giống với người lần trước?”

Sở Mộc muốn nói “Lục gia cô nương” nhưng chú ý thấy khắp nơi đều là người, sợ truyền ra ngoài sẽ hủy hoại thanh danh nữ nhi nhà người ta: “Người lần trước đi đường mà hai chân cứ như đang dính vào nhau vậy. Lần này thì bình thường, nhìn qua chẳng có gì khó khăn cả.”

Lâm Hàn hiểu hắn muốn biểu đạt cái gì —— làm ra vẻ.

Lâm Hàn hỏi lại: “Diện mạo cũng hài lòng chứ.”

Tiểu hầu gia chưa từng giao tế với nữ tử chưa lập gia đình lập tức đỏ mặt.

Lâm Hàn đỡ trán, dứt khoát từ bỏ chuyện dò hỏi, hạ giọng nói: “Tôn đại nhân nói nàng ấy thiếu tâm nhãn. Ngươi khoan trừng mắt đã, ý là lòng nàng ấy rộng như biển lớn, không thể che giấu được tâm sự. Ngươi không cần lo lắng đoán mò xem nàng ấy đang nghĩ gì.”

Sở Mộc vội hỏi: “Thật sao?”

Lâm Hàn: “Ta là thẩm thẩm của ngươi chứ đâu phải thẩm thẩm của nàng, có thể lừa ngươi được sao.”

Sở Mộc không biết cách giao tiếp với nữ nhân, mới vừa rồi còn có chút do dự, nghe nàng nói thế lại cảm thấy rất vừa lòng: “Người này rất tốt! Thẩm và thúc phụ nói người mai mối kia là Tôn đại nhân sao?”

Lâm Hàn nghe vậy thì bật cười thành tiếng.

Ba hài tử và Sở Mộc ngây người.

Đại Bảo Bảo không nhịn được hỏi: “Nương, ngài cười gì vậy?”

Lâm Hàn xoa xoa khóe mắt, lại buồn cười, vội vàng che miệng: “Ông ấy là ông mai, cũng chính là nhạc phụ đại nhân tương lai của ngươi.”

“Hả?”

Bốn người kinh ngạc kêu lên.

Lâm Hàn gật đầu: “Chuyện ngươi và cô nương Lục gia giải trừ hôn ước lúc trước đó, chính là vị Tôn đại nhân này đã tới tìm thúc phụ ngươi nói chuyện.”

Sở Mộc trợn mắt há hốc mồm.

Ba hài tử cũng vô cùng kinh ngạc.

Lâm Hàn nén cười nói: “Theo pháp lệnh của triều đình thì cô nương đó lẽ ra đã gả chồng rồi, nhưng Tôn đại nhân sợ nàng ấy gả sai người nên cứ chọn tới chọn lui rồi chọn trúng ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-242.html.]

Sở Mộc thu lại biểu cảm hoảng sợ: “… Chả trách gần đây ông ấy cứ nhìn ta chằm chằm, thì ra là nhạc phụ đang quan sát nữ tế, càng nhìn càng chướng mắt.”

“Không phải càng nhìn càng thấy thú vị sao?” Đại Bảo Bảo nhịn không được hỏi.

Sở Mộc: “Nữ nhi ông ấy cực khổ nuôi lớn lại trở thành người nhà của chúng ta, thú vị mới lạ đó.”

Lâm Hàn không tán đồng: “Ngươi nói như vậy là hiểu lầm ông ấy rồi. Tôn đại nhân một lòng vùi đầu vào công sự, thật sự không có tâm tư đó đâu. Nghe thúc phụ ngươi nói có vẻ là ông ấy mong muốn gả nữ nhi ra ngoài càng nhanh càng tốt, sớm ngày giải quyết nỗi lo này.”

Sở Ngọc nghe vậy không nhịn được nói: “Theo lời nương thì Tôn gia có vẻ khá tốt.”

Lâm Hàn gật đầu: “Việc hôn nhân khá ổn. Nhưng cũng có một số chỗ không tốt, người vô tâm đôi khi sẽ nói năng thẳng thắn, Sở Mộc ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý.”

Sở Mộc không chút suy nghĩ nói: “Nàng ấy thẳng tính thì ta cũng sẽ thẳng thắn với nàng, nàng ấy không vui thì ta không đáp lại là được.”

Lâm Hàn đang muốn khuyên vài câu nhưng lại nghĩ lỡ đâu cô nương kia thích Sở Mộc thẳng thắn, bây giờ nàng nhiều lời biết đâu lại biến khéo thành vụng, bèn nuốt hết những lời muốn nói trở lại, đưa bọn họ về nhà.

Sáng hôm sau, Lâm Hàn sai gia nô đi mời bà mối.

Mùng sáu tháng bảy, ngày hưu mộc, Tôn Đình úy cũng ở nhà, bà mối tới cửa làm mai.

Trưa hôm đó bà mối đã lấy được sinh thần bát tự của cô nương Tôn gia, buổi chiều Sở Tu Viễn đã đưa vào cung, như thuật sĩ tính toán giúp.

Mười tám tháng bảy, thời tiết rất tốt, không nóng không lạnh, bà mối mang “tiểu lễ” đi nghị thân, cũng chính là thương nghị hôn kỳ.

Năm nay cô nương Tôn gia đã mười chín, qua một năm nữa sẽ tròn hai mươi, thành gái lỡ thì, Tôn Đình úy tất nhiên hy vọng chuyện này sẽ được tiến hành càng nhanh càng tốt.

Nhưng mà Tôn Đình úy cũng biết việc hôn nhân này là Tôn gia bọn họ đã trèo cao, lúc gặp bà mối cũng không tiện nói ra, chỉ hỏi ý tứ của Sở gia bên đó thế nào.

Bà mối đã được Lâm Hàn dặn dò, không đề cập tới Sở gia, chỉ nói thuật sĩ bên cạnh hoàng đế bệ hạ đã tính toán ngày lành cho hai vị tân nhân, tháng tư có ngày tốt, tháng mười hai cũng có ngày lành, cứ để Tôn gia lựa chọn.

Vốn dĩ Lâm Hàn muốn thay Tôn gia chọn luôn ngày tốt, chính là vào mùa đông sang năm.

Sở Mộc cảm thấy hôn kỳ của hắn và cô nương Lục gia cũng từng định vào mùa đông, lần này còn chọn mùa đông khiến hắn không thoải mái, Lâm Hàn mới để ngày tháng tư vào rồi mới giao cho bà mối.

Bà mối quay về bẩm báo, nói Tôn gia chọn ngày hai mươi hai tháng tư, Lâm Hàn cũng chẳng bất ngờ, Sở Tu Viễn đã nói với nàng Tôn Đình úy vội vàng muốn gả nữ nhi.

Hiện giờ đã là bảy tháng, cách tháng tư khoảng chừng nửa năm, chuyện hôn kỳ đã được quyết định xong, qua hôm sau Tôn gia đã phái người tới đo đạc phòng ốc để làm gia cụ cho cô nương Tôn gia.

Sở gia và Tôn gia cũng không cố ý để lộ ra chuyện này, nhưng gia nghiệp của Sở gia vô cùng to lớn, tất nhiên có rất nhiều người để ý Sở gia, cho nên chưa được mấy ngày, toàn bộ Trường An đều biết tiểu hầu gia lại đính hôn, nhà gái chính là khuê nữ của Tôn Đình úy.

Lục Thái thường biết được việc này, mặt mày còn đen hơn cả đáy nồi, về đến nhà lập tức quở trách khuê nữ: “Tiểu hầu gia mà con cũng không hài lòng, ta xem con có thể gả được cho ai.”

Lục gia cô nương hừ lạnh: “Cái loại đại thiếu gia hoa tâm như thế, ai thích gả thì gả, con không hiếm lạ!”

Lục Thái thường lập tức thấy khó thở: “Tôn Đình úy không phải kẻ ngốc, nếu chuyện hồng nhan tri kỷ của Tái Bắc hầu trải dài khắp thiên hạ là sự thật, Tôn Đình úy sẽ nhẫn tâm gả nữ nhi qua đó sao?! Con không biết động não suy nghĩ à.”

Lục Thái thường phu nhân nhịn không được nói: “Tôn gia là tân quý, muốn có chỗ đứng ở Trường An nên trèo lên Sở gia là thích hợp nhất rồi.”

Lục Thái thường không thể tin nổi: “Bà cho rằng Tôn gia bán nữ cầu vinh?” Lại thấy cô nương nhà mình bĩu môi tán đồng, lập tức muốn mắng người: “Hai người thì biết cái gì! Đình úy đã là tam công cửu khanh, không thể nào thăng tiến được nữa, ông ấy lấy lòng Sở gia có ích lợi gì? Làm thừa tướng hả? Ai chẳng biết thừa tướng là một công việc tốn công vô ích!”

Lục gia phu nhân mở miệng nói: “Tôn Đình úy có ba nhi tử.”

Lục Thái thường không muốn nói chuyện với bà ta nữa: “Đại tướng quân còn có bảy đại cô tám dì cả, một đám biểu huynh đệ và chất tử cùng tộc, hắn từng đề bạc ai sao?” Nói xong phẩy tay áo đi mất.

Hai mẫu tử Lục gia đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ chần chừ.

Đáng tiếc Lâm Hàn không biết, bằng không nàng sẽ ngửa mặt lên trời cười to chứ không phải nằm trên giường cau mày nhìn cái giường La Hán mới được đưa tới, ngay cả Đại Bảo Bảo chỉ lo vẽ tranh cũng chú ý tới nàng có gì đó không đúng.

Đại Bảo Bảo buông bút, bước sang bắt lấy tay nàng: “Mẫu thân không vui sao? Con đưa mẫu thân đi đá cầu.”

Lâm Hàn đưa cái tay còn lại sờ đầu nó: “Mẫu thân không có không vui. Chỉ là cảm thấy lòng tham của con người quả là vô cùng tận.”

Đại Bảo Bảo ngẫm lại: “Là nhà ta không có bạc mà mẫu thân lại muốn mua đồ sao? Mẫu thân, cứ dùng thực ấp của con đi.”

Lâm Hàn giãn mày, cười nói: “Chỉ là nương nhìn cái giường La Hán lại muốn đổi tất cả giường trong nhà thành giường Bạt Bộ a.”

“A? Không phải bởi vì không có bạc sao?” Tiểu hài tử kinh ngạc nói.

Lâm Hàn lắc đầu: “Nương cảm thấy mấy cái giường vẫn còn tốt, đổi thì tiếc quá. Lại làm bốn thêm bốn cái giường Bạt Bộ sẽ rất lãng phí. Nhưng mà ta lại rất muốn đổi, cho nên mới cảm thấy chính mình quá tham lam.”

“Chỉ là mấy cái giường ngủ thôi mà, cũng đáng để nàng thở ngắn than dài sao.”

Âm thanh quen thuộc vọng tới, Lâm Hàn cùng Đại Bảo Bảo nhìn ra ngoài, Sở Tu Viễn mặc triều phục đang đi vào, Lâm Hàn đứng dậy đón hắn: “Sao hôm nay về sớm vậy?”

Sở Tu Viễn: “Hôm nay ít việc.” Lại quan sát xung quanh theo bản năng: “Đại Bảo cùng Nhị Bảo đâu?”

Lâm Hàn chỉ về phía bắc mở miệng nói: “Ra đằng sau tìm thức ăn rồi.” Dừng một chút: “Vậy đổi hết sao?”

Sở Tu Viễn nhìn cái giường La Hán mà Lâm Hàn từng nhắc qua với hắn: “Cái này không phải chỉ là một cái giường cao hơn một chút và có thêm rào chắn sao.”

Lâm Hàn cười nói: “Giường ngủ không phải đều giống nhau sao.”

Loading...