Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 235

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:41:15
Lượt xem: 73

Sở Tu Viễn đưa tay đón lấy, mắt thấy trên thân cây đều là quả, có quả còn rủ xuống trên mặt đất: “Sang năm trồng ít thôi.”

Lâm Hàn muốn hỏi cái gì, theo tầm mắt hắn nhìn lại, đậu côve rậm rạp giống như tằm, nhịn không được bật cười: “Nhìn nhiều vậy thôi nhưng phơi khô liền ít đi. Ta cũng có kế hoạch trồng trọt cho năm tới rồi.”

Sở Tu Viễn nhìn quanh bốn phía một chút, nhìn không thấy mặt đất đâu hết, xanh mướt tất cả đều là đồ ăn: “Nàng trồng ở chỗ nào? Sở Mộc bên kia?”

“Bên kia cũng phải trồng. Lão bà của hắn cũng sắp cưới vào cửa rồi, bảo ta qua đó trồng ta cũng ngại đi qua.” Lâm Hàn nói: “Nhưng mà không phải là bên hắn, là bên này của chúng ta. Năm tới trồng một ít bắp ngô, đậu phộng và vừng đủ để cả nhà chúng ta ăn là được. Phần còn lại trồng đậu cove và cà tím. Phơi khô rồi để dành ăn trong mùa đông.”

Sở Tu Viễn: “Nàng không mệt sao?”

“Ta mệt cái gì?” Lâm Hàn cười nói: “Ta chẳng qua cũng chỉ động miệng thôi mà.”

Sở Tu Viễn tiện tay chỉ một chút: “Nhiều trái cây và rau quả theo mùa như vậy, nàng không cần tự mình động thủ thì cũng phải nhớ kỹ khi nào trồng khi nào hái xuống đổi cái khác mà.”

Lâm Hàn lắc đầu: “Thật đúng là không cần, đều là lão Hà bọn họ nhớ kỹ.” Nói xong, lão Hà cầm liềm tới: “Không tin thì chàng hỏi lão Hà đi.”

Lão Hà vẻ mặt mờ mịt, không biết hỏi hắn cái gì.

Sở Tu Viễn liền đem những lời vừa rồi nói lại một lần nữa.

Lão Hà cười nói: “Những chuyện này cần gì phu nhân phải nhắc nhở chứ.”

“Đều là ngươi trồng à?” Sở Tu Viễn hỏi.

Lão Hà: “Không phải. Lão nô cùng lão Tăng và lão Lưu trồng.”

Sở Tu Viễn mặc kệ chuyện trong phủ, bất thình lình nghe tên lão Tăng và lão Lưu liền không nhớ ra được ai là ai. Sở Tu Viễn liền hỏi: “Trước kia chỉ cần trồng một vài loại hoa là được rồi, mấy năm nay trồng thêm nhiều trái cây và rau củ như vậy, các ngươi cũng có thêm rất nhiều việc, không cảm thấy phiền sao?”

Sắc mặt lão Hà trở nên trắng bệch: “Đại tướng quân, có phải lão nô làm chỗ nào không tốt không?”

“Không phải!” Lâm Hàn nói xong trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn, đừng hù dọa hắn: “Đại tướng quân là sợ các ngươi ở ngoài mặt không dám nói nhưng trong lòng lại oán giận. Lão Hà, nói cho Đại tướng quân biết, ta đối xử với các ngươi như thế nào.”

Lão Hà thở phào nhẹ nhõm, thăm dò hỏi: “Nói thật ạ?”

“Ngươi dám nói dối hắn, cẩn thận hắn một kiếm giải quyết ngươi.” Lâm Hàn cười nói.

Lão Hà lau mồ hôi lạnh bị Sở Tu Viễn dọa tuôn ra: “Mấy năm nay so với mấy năm trước bận rộn hơn, nhưng mà ăn uống cũng tốt hơn so với mấy năm trước.” Chỉ vào bạc hà cùng ngải thảo ở góc tường: “Trước kia trong phủ không trồng cái này, các nàng đều ngại mấy thứ này có mùi vị nặng. Hiện giờ phu nhân bảo trồng, lão nô mới trồng ngải diệp xuống đất, ngoại trừ để cho phu nhân, đại tướng quân cùng tiểu Hầu gia dùng thì còn lại đều phân chia cho mọi người, mỗi người lấy một ít buộc ở bên hông, buổi tối chưa từng phải chịu tội.” Lại chỉ vào cái giỏ Sở Tu Viễn đề cập tới: “Loại đậu này bên ngoài có tiền cũng mua không được đâu. Già trẻ trẻ trong phủ chúng ta đều có thể ăn được. Thịt heo giá rẻ, phòng bếp dùng thịt heo hầm cái này, hương vị kia…lão nô không biết nhà huyện thừa ăn cái gì, nhưng cảm thấy so với nhà huyện thừa còn ăn ngon hơn. Nghĩ đến những thứ này, cho dù phu nhân không cho tiền công, lão nô làm cũng cao hứng. Con người cả đời này, công việc bận rộn, không phải chỉ vì ăn no mặc ấm sao.”

Lâm Hàn: “Huống chi cuối năm đều có một khoản tiền thưởng, đúng không?”

Cả phủ Đại tướng quân chỉ có lão Hà là biết chăm sóc cây trồng nhất, hận không thể chăm sóc trái cây và rau quả như là tôn tử hắn, cho nên tiền thưởng của hắn nhiều nhất.

Nhưng mà, trước kia tiền của lão Hà lại là ít nhất, thế cho nên nhìn thấy ý cười trong mắt đương gia chủ mẫu, lão Hà rất ngượng ngùng: “Đúng vậy.”

Sở Tu Viễn mỗi ngày đều đi ra ngoài, thường xuyên có thể nghe được ở chỗ nào đó chuyện nô bộc thí chủ, hắn vừa rồi hỏi như vậy, chính là lo lắng nô bộc trong phủ sinh lòng oán hận lại không dám nói, dần dà tích góp quá nhiều gây bất lợi cho Lâm Hàn.

Lúc này thấy mặt già của lão Hà đều đỏ lên, Sở Tu Viễn cũng yên tâm hẳn: “Năm ngoái phu nhân thưởng ngươi mấy đồng?”

Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn: “Khinh thường ai đây?”

Lão Hà cười nói: “Phu nhân chớ tức giận, đại tướng quân trêu chọc ngài thôi. Thưởng ba tháng nguyệt ngân ạ.”

“Ba tháng?” Sở Tu Viễn giật nảy mình: “Tất cả mọi người đều nhiều như vậy à?”

Lão Hà lắc đầu: “Vậy cũng không phải. Hà An một tháng, cũng có một số người cũng là một tháng, cũng có hai tháng. Giống như Hồng Lăng bên cạnh phu nhân thì được hai tháng.”

Sở Tu Viễn quay về phía Lâm Hàn: “Hồng Lăng không oán giận à?”

“Oán giận cái gì? Ta đã thưởng cho nàng ấy một đôi bông tai bạc.” Lâm Hàn nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-235.html.]

“Đúng thế, còn là của hồi môn của phu nhân nữa.”

Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn theo tiếng nhìn lại, Hồng Lăng cầm kéo, xách giỏ tới.

Lâm Hàn không khỏi hỏi: “Ngươi tới làm cái gì?”

“Ngài hái rau ở đây, ta ngồi ở trong phòng, ngài cảm thấy ta còn có thể ngồi được sao.” Hồng Lăng đi tới: “Đại tướng quân, phu nhân càng ngày càng biết cách sống đấy.”

Sở Tu Viễn vui vẻ: “Ví dụ như?”

“Đồ cưới mà Lâm gia chuẩn bị cho phu nhân thoạt nhìn rất nhiều, nhưng vàng không phải là vàng mười, bạc khá tốt, nhưng bông tai cùng vòng tay cái nào cái nấy mỏng tanh. Hòa tan sẽ có hao tổn, phu nhân cảm thấy không đáng. Mà không hòa tan thì phu nhân lại chướng mắt, liền xem như phúc lợi cuối năm. Hai chữ phúc lợi này là do phu nhân nói ra, thưởng cho ta và mấy người Lục Hà, sau đó trừ tiền thưởng của chúng ta. Ngài nói phu nhân có phải là phu nhân biết cách sống nhất thiên hạ không?”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Các ngươi có thể không cần.”

“Nếu không phải nha đầu Lục Liễu kia nói phu nhân thưởng một cái khăn tay, lấy ra cũng có thể bán đi, ta mới không cần.” Hồng Lăng nói xong, lướt qua Lâm Hàn đi hái đậu.

Lâm Hàn nhíu mày: “Lục Liễu thật sự đã nói như vậy à?”

Hồng Lăng gật gật đầu: “Đồ đạc của ngài nàng đều cất một rương, cất ở trong phòng nàng ấy.”

Sở Tu Viễn không khỏi quay về phía Lâm Hàn: “Phu nhân, nàng lại——”

“Câm miệng!” Lâm Hàn biết hắn muốn nói cái gì, nói nàng trêu hoa ghẹo nguyệt: “Lão Hà, tìm một người gọi Lục Liễu tới đây cho ta.”

Lão Hà: “Phu nhân, Lục Liễu còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài ...”.

“Ta không phải muốn mắng nàng ấy.” Lâm Hàn nói: “Ta muốn hỏi nàng ấy xem khăn tay của ta có thể bán được bao nhiêu tiền.”

Sở Tu Viễn lập tức hiểu được: “Phu nhân, mọi việc một vừa hai phải thôi.”

Lão Hà nghe đến hồ đồ: “Đại tướng quân, phu nhân cũng vừa biết, ngài làm sao có thể trách phu nhân đây.”

Sở Tu Viễn trong nháy mắt cảm thấy lòng mệt mỏi: “Còn chưa hiểu à? Phu nhân ngươi định đem mấy cái xiêm y rách của nàng lấy ra đi bán hết toàn bộ, mà còn là do nha đầu Lục Liễu kia dẫn dắt.”

“Hả?”

Lão Hà và Hồng Lăng đồng thời há to miệng.

Sở Tu Viễn: “Hả cái gì mà hả? Vì tiền, nàng ấy có gì mà không thể làm được? Các ngươi có tin hay không, hôm khác nàng gặp bệ hạ, có thể bảo bệ hạ viết cho nàng mấy tấm biển, sau đó khắc trên ván gỗ, nói với người bên ngoài rằng ngự bút thân đề.”

“Không trách phụ hoàng thường nói, thế gian không hiểu nhau nhất chính là phu thê, hiểu rõ nhau nhất cũng là phu thê.”

Hai phu thê trong lòng cả kinh, xoay người nhìn lại, Hoàng đế Thương Diệu cười tủm tỉm đi tới, Thường Hỉ vẻ mặt xin lỗi —— nô tài không phải không muốn nhắc nhở hai vị, là bệ hạ không cho phép nô tài nói.

Lâm Hàn vội vàng đưa kéo cho lão Hà, Sở Tu Viễn đem giỏ nhét cho lão Hà, hai phu thê đồng thời đi ra đồng thời nói: “Bái kiến bệ hạ.”

“Miễn lễ.” Thương Diệu giơ tay lên, nhìn chằm chằm Lâm Hàn: “Vừa rồi có phải cũng đang có suy nghĩ đó không, ngày nào đó nhìn thấy trẫm, nhất định phải để cho trẫm viết cho ngươi mấy chữ?”

Lâm Hàn nói thật: “Còn chưa kịp nghĩ xa như vậy.” Dừng lại một chút: “Đã là buổi trưa, tại sao ngài lại đến đây?”

“Hoàng muội bị bệnh, nghe nói rất nghiêm trọng, trẫm đi qua thăm nàng ấy thì thấy cũng không phải là bệnh nặng gì, nhưng lại không muốn dùng cơm trong phủ nàng ấy, mà đồ ăn ngự thiện phòng trong cung đưa tới đã nguội rồi, liền đến nhà ngươi ăn ké. Không nỡ sao?” Thương Diệu hỏi.

Lâm Hàn: “Thiếp thân không dám. Nhưng mà trưởng công chúa nếu không phải bệnh nặng, sao còn nói nghiêm trọng?”

Đáy mắt Thương Diệu nhanh chóng hiện lên một tia chán ghét, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nàng ấy bị bệnh, không phải ngươi nên cao hứng mới đúng sao? Sao ngược lại lại quan tâm đến nàng ấy rồi?”

Lâm Hàn cười nói: “Người mà thiếp thân quan tâm chính là muội muội bệ hạ.”

“Lời này đại tướng quân nhà các ngươi cũng không tin.” Thương Diệu vuốt vuốt cây quạt, nháy mắt với Sở Tu Viễn, quân thần hai người trở về chủ viện.

Lâm Hàn kéo cánh tay Thường Hỉ một chút.

Loading...