Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 230

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:41:03
Lượt xem: 66

Lâm Hàn liếc hắn một cái liền nhìn tiểu binh kia: “Bầy sói ở đâu ra? Hôm nay ta ra ngoài không thấy sói gần đó.”

Tiểu binh thành thành thật thật nói: “Mạt tướng cũng không biết.” Dừng lại một chút, thăm dò nói: “Mạt tướng lại đi hỏi một chút nhé?”

Sở Tu Viễn: “Không cần. Chắc là hôm nay các ngươi g.i.ế.c quá nhiều thỏ, mùi m.á.u tươi dẫn sói tới. Thắp đuốc lên, để lính gác nhìn chằm chằm, sói không đến thì để mặc chúng. Lại đây trực tiếp giết.”

Lâm Hàn: “Ngươi dám so sức kiên trì với sói à?”

Sở Tu Viễn quay về phía nàng: “Tái Bắc Hầu có cao kiến gì à?”

Lâm Hàn: “Sói có tính kiên nhẫn cực tốt, chúng nó có thể đợi đến hừng đông, mà con người cũng không chịu nổi được đến khi đó. Canh ba rạng sáng là thời điểm con người mệt mỏi nhất, cho dù lính gác không mệt thì cũng rất khó tập trung.”

Sở Tu Viễn chưa từng so độ kiên nhẫn với sói, cũng không biết trong lời nói của nàng có mấy phần thật mấy phần giả: “Vậy cũng không cần ngươi phải ra mặt.” Chỉ vào người tiểu binh kia: “Đưa ta tới đó nhìn xem.”

Tiểu binh kia không khỏi nhìn về phía Lâm Hàn một chút, ánh mắt Lâm Hàn dời đi nơi khác, tiểu binh kia lập tức biết “tiểu Hầu gia” không dám cãi lời Đại tướng quân, lập tức dẫn Đại tướng quân đi tìm sói.

Sở Tu Viễn bình thường không so đo với Lâm Hàn là bởi hắn có tính tình tốt, không có nghĩa là Sở Tu Viễn không có tính tình. Lâm Hàn không muốn chọc giận hắn, khiến cho hai người đều không vui, nếu Sở Tu Viễn không cho nàng đi, Lâm Hàn liền trở về nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hàn tỉnh lại thấy Sở Tu Viễn còn đang ngủ, liền biết hôm qua hắn bận rộn đến khuya.

Rón ra rón rén ăn mặc chỉnh tề, đi ra ngoài rửa mặt một phen trở về, hỏa đầu quân đã đem điểm tâm tới.

Lâm Hàn cũng không gọi hắn, ăn no uống đủ mới đánh thức Sở Tu Viễn: “Đến giờ đi rồi.”

Sở Tu Viễn dụi dụi khóe mắt ngồi dậy: “Đi? Đi đâu thế?”

“Ngủ đến choáng váng rồi à?” Lâm Hàn ngồi xổm xuống nhéo mặt hắn một cái: “Đi về nhà.”

Sở Tu Viễn nhớ lại, ngáp một cái: “Chọn mấy người nhận ra nàng để bọn họ theo nàng cùng trở về. Về đến nhà bảo Sở Mộc mang bọn họ hồi cung phục mệnh, nàng cũng đừng đi.”

“Ta biết.” Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, vừa vặn nàng cũng lười trò chuyện với Hoàng đế cả một bụng tâm nhãn: “Mấy ngày nay Sở Mộc vẫn ở kinh sư, có lẽ bá quan đều đã thấy hắn, bệ hạ thật không có cách nào lấy danh nghĩa của hắn thưởng cho ta?”

Sở Tu Viễn thanh tỉnh, cũng nở nụ cười: “Còn chưa hết hy vọng à? Đừng mơ nữa. Nhiều lắm là một ngày nào đó bệ hạ âm thầm bổ sung cho nàng thôi.”

“Hoàng kim bạc trắng à?” Lâm Hàn vội vàng hỏi.

Sở Tu Viễn: “Nàng còn muốn quan to lộc hậu nữa à? Phu nhân, kiếp sau đầu thai trở thành nam nhân ngược lại có khả năng đấy.”

“Đổi thành ta cưới chàng nhé?” Lâm Hàn thốt ra.

Sở Tu Viễn không khỏi ho khan hai tiếng, nuốt xuống nước miếng liền muốn đánh nàng một cái bay thẳng về kinh sư luôn: “Kiếp sau còn có thể đến phiên ta sao? Ta cho rằng là vị cô nương đối với 'tiểu Hầu gia' nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm nữa chứ.”

Lâm Hàn muốn hỏi, đó là ai. Bỗng nhiên nghĩ đến vị nữ tử tìm đến quân doanh đưa lương thực, biểu tình nhất thời có chút không được tự nhiên: “Người mà nàng ấy coi trọng không phải ta, là Tái Bắc Hầu bách chiến bách thắng. Nói trắng ra chính là Sở Mộc!”

“Tuy nói Sở Mộc chưa bao giờ dừng lại ở Nhạn Môn Quan, nhưng cũng đã dừng lại ở nơi khác, hơn nữa còn không chỉ một lần, sao lại không thấy nữ tử nào đi tìm hắn? Mà nàng mới chỉ thay hắn đi ra một lần mà đã có nữ tử đưa tới cửa, phu nhân không tự kiểm điểm, còn muốn đẩy lên người Sở Mộc. Nàng nói xem, nữ tử kia nếu biết được thì sẽ thương tâm đến cỡ nào chứ.” Điểm trán nàng một cái, làm dáng vẻ như tiểu nữ nhi: “Chàng là đồ nam nhân phụ lòng lương tâm bị sói tha rồi…ha ha!” Sở Tu Viễn thật sự diễn không nổi nữa, cười phun ra.

Lâm Hàn thấy hắn suýt nữa sặc, không khỏi mắng: “Đáng đời!”

“Đáng hay không không phải là việc của ta.” Sở Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, hắng giọng: “Vi phu phải nhắc nhở nàng, nếu còn trêu hoa ghẹo nguyệt, ta liền đem toàn bộ mấy nữ tử kia nạp hết vào phủ, để cho các ngươi sớm chiều đối mặt, ta xem thử nàng về sau…”

Lâm Hàn: “Chàng dám!?”

“Nàng dám thì ta liền dám.” Sở Tu Viễn đứng dậy, mặc khôi giáp vào: “Trở về đừng quên đem việc này nói cho Sở Mộc.”

Lâm Hàn: “Chuyện về đóa hoa kia à?”

“Nàng nói xem. Nếu ngày nào đó bạn tốt của hắn trêu chọc hắn, mà Sở Mộc lại không rõ nguyên nhân, người ta sẽ nghĩ như thế nào?” Sở Tu Viễn hỏi.

Thật là một tiểu Hầu gia vô tình vô tình vô nghĩa hoặc làm bộ làm tịch.

Sở Tu Viễn liếc nàng một cái, thấy nàng nhíu mày, liền biết nàng đã nghĩ tới điểm ấy, cũng không lải nhải nữa: “Trước khi xuất phát bệ hạ từng nói qua, trận chiến này nếu thắng, thanh kiếm này liền đưa cho nàng.” Cầm lấy bảo kiếm bên gối, chính là bội kiếm của Lâm Hàn: “Thanh kiếm này nàng cứ giữ lại đi.”

Hôm qua Lâm Hàn còn muốn hỏi Sở Tu Viễn về thanh kiếm, thấy hắn nói như vậy đương nhiên sẽ không khách khí với hắn nữa: “Thanh kiếm này nếu lấy ra bán ——”

“Ngàn lượng hoàng kim. Nhưng không mua được.” Sở Tu Viễn nói xong, nụ cười trên mặt Lâm Hàn càng ngày càng đậm, Sở Tu Viễn lắc đầu bật cười: “Đi thôi. Ta đưa nàng đến Nhạn Môn Quan.”

Lâm Hàn nhắc nhở hắn: “Chàng còn chưa ăn cơm đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-230.html.]

Sở Tu Viễn liếc mắt nhìn thức ăn thừa của nàng: “Nàng cho phu quân của nàng ăn cái này à?”

Lâm Hàn nhất thời hối hận mình lắm miệng, xách bọc hành lý đi ra ngoài.

Sở Tu Viễn duỗi tay giành lấy khoác trên vai mình, nhắc nhở nàng: “Đến mùa thu hoạch khoai tây, nàng còn phải lại đây một chuyến nữa.”

Bước chân Lâm Hàn không khỏi chậm lại: “Ta?”

“Không phải nàng nói với Triệu Phi sau mùa thu sẽ đến thu khoai tây à? Người mà dân chúng nhìn thấy là nàng, Sở Mộc có đi qua đó thì người ta cũng không để ý tới hắn.” Sở Tu Viễn nói: “Mùa thu cỏ mọc én bay, dã thú mập mạp, nàng không muốn đi ra ngoài kiếm vài con, tiện thể vì dân trừ hại à?”

Lâm Hàn luôn cảm thấy trong lời nói của Sở Tu Viễn có cạm bẫy, ừm một tiếng tỏ vẻ đồng ý.

Sở Tu Viễn có chút thất vọng, muốn nói thêm gì đó, thoáng thấy có binh lính đi qua, vội vàng nuốt lời trở về, cùng Lâm Hàn đi tới Nhạn Môn Quan.

Đến cửa ải, Sở Tu Viễn lấy khăn tay mang theo bên người che mặt Lâm Hàn lại.

Lâm Hàn giật mình: “Chàng…chàng làm gì vậy?”

Sở Tu Viễn: “Bên này gió lớn, dùng cái này chắn lại một chút thì tốt hơn.”

“Khụ!” Triệu Phi vội vàng che miệng, vỗ ngựa đi cách xa một chút.

Lâm Hàn nhìn hắn, thấy mặt hắn tràn đầy ý cười, không khỏi quay đầu trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn: “Bụng dạ hẹp hòi!”

“Nàng thì lòng dạ lớn đấy!” Sở Tu Viễn tức giận nói: “Ta đi phủ Vãn công chúa ngồi một lát, nàng đã...”.

Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn: “Ta làm hỏng chuyện tốt của chàng à?”

Sở Tu Viễn vội vàng nói: “Không có. Không dám. Sắc trời không còn sớm nữa, mau đi đi. Muộn hơn nữa sẽ không kịp đến trạm tiếp theo đâu.”

Lâm Hàn tuy rằng rất thích dã thú, nhưng không có nghĩa là nàng thích lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu. Vì để điều kiện sinh hoạt buổi tối tốt hơn một chút, trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn, về nhà rồi xử chàng sau. Lập tức nhảy lên ngựa mang binh xuất quan.

————

“Đại ca, nương sắp trở về rồi.” Bắc khuyết kinh sư, trong trung đường phủ Đại tướng quân, một cậu nhóc ngồi nói với thiếu niên ở đối diện: “Quà một hai ba bốn ngày nữa, chúng ta có thể gặp được nương rồi.”

Sở Ngọc gắp trứng gà chiên cho nó: “Đang giữa ban ngày đừng có nằm mơ nữa, đợi đến đêm rồi mơ tiếp.”

“Lần này không phải là nằm mơ, là thật.” Sở Đại Bảo Bảo rất chân thành rất nghiêm túc nói.

Sở Dương ngẩng đầu nhìn nó: “Tháng trước đệ cũng nói như vậy. Đến sau mãi vẫn không thấy nương, người khóc nước mắt như mưa là ai thế?”

“Đệ…Lần đó nương không nói cho đệ biết là nương sẽ trở về. Lần này nương nói nàng muốn trở về cùng đệ ăn Tết Đoan Ngọ.” Đại Bảo Bảo cắn một miếng trứng chiên: “Không tin thì thôi. Đệ muốn bảo phòng bếp làm thêm bánh chưng, nhân thịt kho tàu, nhân trứng vịt muối, còn có nhân đậu đỏ, nương trở về muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.” Nói xong đứng lên.

Sở Ngọc không khỏi hỏi: “Làm gì vậy?”

“Dặn quản sự mua sắm mua thêm chút thức ăn làm nhân.” Tiểu hài tử nói như thể đương nhiên, lại bổ sung thêm một câu: “Nương nói mỗi khi đến lễ hội thì vật giá leo thang. Đại ca, hôm nay chúng ta mua luôn đi, đợi đến ngày Đoan Ngọ thì đắt lắm.”

“Đây là chuyện đệ nên quan tâm sao?”

Thanh âm quen thuộc truyền vào, mấy hài tử nhìn nhau một cái liền quay đầu lại nhìn lại, Sở Mộc cầm kiếm đi vào. Mấy huynh đệ đồng thanh: “Huynh trở về từ khi nào vậy?”

Sở Mộc ném bảo kiếm xuống, phát hiện góc tường có một chậu nước, đại khái là chuẩn bị cho mấy hài tử. Đi qua rửa tay, chen đến bên người Sở Dương: “Thư khẩn Hồng Lĩnh báo về, nương đệ vài ngày nữa sẽ về tới kinh…”

“Cái gì?” Sở Dương và Sở Ngọc đồng thời hỏi.

Sở Mộc giật mình: “Nương các đệ sắp về rồi. Chờ nương các đệ trở về, ta thay nàng tiến cung phục mệnh, bệ hạ cũng không thể ở vườn Phù Dung tiếp kiến tướng quân tắm m.á.u sa trường được, cho nên sáng sớm nay đã khởi giá hồi cung rồi.”

Sở Mộc ở vườn Phù Dung làm bạn với hoàng đế, Hoàng đế Thương Diệu hồi cung, đương nhiên hắn phải về nhà.

Sở Mộc nói xong, phát hiện không đúng, ngẩng đầu nhìn lại, ba hài tử đều sửng sốt, nở nụ cười: “Vui đến ngơ người rồi à?”

“Không phải!” Sở Dương và Sở Ngọc lại đồng thanh.

Sở Mộc sợ tới mức suýt nữa cắn đầu lưỡi của mình: “Các đệ có thể nói nhỏ một chút được không, ta có thể nghe thấy mà.”

Sở Ngọc nuốt nước miếng, chỉ vào Đại Bảo Bảo, gian nan nói: “Nó vừa nói mơ thấy nương, nương muốn trở về cùng chúng ta ăn tết Đoan Ngọ.”

“Hả?” Lần này đến lượt Sở Mộc kinh ngạc.

Loading...